Editor: Mẹ Bầu
Thương Ngôn đã cùng với Tiểu Thụ rồi, Lê Lạc kết hôn cùng với Tạ Uẩn Ninh, bọn họ đều tốt như vậy, chỉ có Lâm Giai Khởi cô là trở nên bết bát như vậy. Về sau này, nói không chính xác còn có thể tệ hơn nữa.
Còn có thể khá hơn được nữa sao? Lâm Giai Khởi cũng không biết.
Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, Thương Ngôn vẫn chuyển lại lời nói của Giai Khởi cho Lê Lạc nghe... Lê Lạc chính là gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng với anh. Lê Lạc cũng chưa từng có nhiều biểu hiện về sự quan tâm, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nhưng cũng không có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Đồng dạng, cậu nhỏ cũng biết chuyện của mẹ Giai Khởi, liền nói với anh: "Về sau không cần mang tin tức của người nọ cho Lê Lạc nữa!"
Thương Ngôn hiểu rõ ý tứ của cậu nhỏ. Là người yêu của Lê Lạc, cậu nhỏ luôn lo lắng càng nhiều hơn so với anh.
Thời gian một khắc sau cùng, luôn trôi qua thật dày vò lại khó chịu. Bệnh của Lâm Hi Âm vẫn kéo dài đến đầu xuân năm thứ hai. Trong phòng bệnh không biết là ai mang đến tặng cho Lâm Hi Âm một chậu cây Bàn tay tiên (Nguyên văn cây Tiên Nhân Chưởng – còn gọi là cây Xương rồng bà). Lâm Hi Âm vô tri vô giác nằm ở trên giường, đã không nhớ được bất cứ chuyện gì nữa rồi.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Bà cố hết sức nghiêng đầu, nhìn sang chậu cây Bàn tay tiên kia. Trong lòng bà đang nhớ lại hồi nhỏ mình và Thanh Gia cùng chơi đùa với nhau. Thanh Gia gọi Lâm Hi Âm là chị gái, trong miệng cứ nói lải nhải, hai tay chống vào má giảng giải một bức vẽ ở trong chuyện cổ tích mà Thanh Gia đã đọc cho Lâm Hi Âm nghe.
Cô bé Xương rồng đáng yêu bị lạc đường. Nó không tìm thấy ba ba và mẹ của mình, nó nhìn mình gai góc đầy người, không có bạn bè. . .
Đương thời bộ dạng Thanh Gia thật xinh đẹp, đã thông minh lại cơ trí, nói chuyện mau, chạy trốn mau, chỉ có điều là cô bé lại ham chơi. Lâm Hi Âm dắt theo Thanh Gia đi chơi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn kết quả không nghĩ tới là người liền để bị lạc mất.
Lâm Hi Âm thật sự lo lắng, ban đêm Thanh Gia tự mình trở về. Cô nghe được mẹ vụng trộm hỏi Thanh Gia một vấn đề. Thanh Gia trả lời trong vắt: "Không phải vậy đâu, là bản thân con đã chạy lạc mất."
" Thanh Gia của mẹ giỏi quá, sao mà chạy nhanh như vậy. . ." Mẹ liền ôm Thanh Gia vào trong lòng.
Lâm Hi Âm chậm rãi nhắm mắt lại, nếu quả có đời sau, bà nhất định phải đầu thai đến nhà họ Lâm, làm con gái chân chính của ba mẹ một ngày.
Bên ngoài, Lâm Giai Khởi ghé vào bồn rửa tay nôn mửa không ngừng. Đứng thẳng người lên, Lâm Giai Khởi soi gương, lau khóe miệng một chút, có chút ngoài ý muốn, không nhận ra gương mặt của người phụ nữ ở trong gương kia là ai.
Buổi chiều, Lâm Giai Khởi đến siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, liền nhìn thấy xe của Thương Ngôn. Xe dừng ở đối diện cô, Thương Ngôn thần thái sáng láng chạy đến bên kia mở cửa xe. Từ bên trong bước xuống là một người con gái thanh tú tuổi còn trẻ, Chu Tiểu Thụ.
Đúng như vậy! Thương Ngôn và Chu Tiểu Thụ đang ở cùng một chỗ. Lâm Giai Khởi biết chuyện này, nhưng mà khi tận mắt nhìn thấy lại là một cảm giác không giống nhau. Chu Tiểu Thụ xinh đẹp sao? Cho dù ngũ quan dáng người của Tiểu Thụ so ra đều kém bản thân Lâm Giai Khởi, chỉ là nhìn xa xa Thương Ngôn đang dắt tay Tiểu Thụ rời đi, Lâm Giai Khởi có cảm giác giống như bản thân mình không có gì - - về sau sẽ tốt đẹp.
Ánh mặt trời trong sáng, trên đường cái mỗi gương mặt đều là rõ ràng sáng tỏ. Lâm Giai Khởi cảm thấy mỗi một người bọn họ về sau này đều có tốt đẹp. Chỉ có Lâm Giai Khởi cô, bị hãm sâu ở trong bóng tối vô biên vô hạn.
Ở trong phòng bệnh nhân của bệnh viện, Lâm Hi Âm muốn uống nước. Lâm Giai Khởi ngồi ở ghế dựa nhìn mình mẹ, đột nhiên trong lòng sinh ra một chút hận ý. Nếu không phải là do mẹ của cô, cô cũng sẽ không thể rơi xuống hoàn cảnh này.
Cho dù là chuyện đi học ở Lan Đại, hay là chuyện quen biết với tiên sinh Z, cô đều là nghe theo lời mẹ sắp xếp. Cuộc sống của cô, từng chút một đều đã bị mẹ của mình làm hỏng.
Mà mẹ cô, sau khi đã hủy đi cuộc sống của cô, bây giờ lại sắp buông tay nhân gian.
Một chén nước, cầm ở trong tay, được đưa lên. Giai Khởi tới gần Lâm Hi Âm, hốc mắt đỏ bừng, nói: "Mẹ, nếu quả có đời sau, con nhất định không muốn làm con gái của mẹ nữa đâu. . ."
"Giai Khởi. . ."
Lâm Hi Âm và Lâm Giai Khởi cãi nhau. Nói là cãi nhau, nhưng Lâm Hi Âm gần như là không có sức lực để đáp lại những lời mà con gái đã nói... Chỉ có Giai Khởi đứng ở trong phòng bệnh hướng về phía bà để phát tiết những bi phẫn lẫn sự không cam lòng, đã được tích lũy bao tháng ngày.
Con gái bà hận bà như vậy, mà Lâm Hi Âm bà, lại không có cách nào phản bác như vậy.
Lâm Giai Khởi chính là vẫn giống như trước kia, vẫn là tiểu công chúa của nhà họ Lâm đang nổi cơn giận dữ, mặt đỏ tai hồng oán trách người mẹ Lâm Hi Âm đã làm cho cô bị mất đi hết thảy. Thẳng cho đến lúc bác sĩ xuất hiện, Lâm Giai Khởi liền xách lấy cái túi của mình lên, rời khỏi bệnh viện.
Con người luôn có một chuyện làm cho phải hối hận suốt cả đời sao?
Rạng sáng, vào lúc khoảng ba bốn giờ, Lâm Giai Khởi đang nằm ở trong phòng ngủ chật hẹp và hỗn độn, chợt cảm thấy đau bụng khó nhịn. Rồi sau đó cô bị một hồi chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh. Lâm Giai Khởi ôm bụng đón nhận cuộc gọi điện thoại. Trong ống nghe là giọng nói của y tá đầy vẻ tiếc nuối: "Phương tiểu thư, mẹ của cô, đã chết vì bệnh ở trong bệnh viện vào lúc 2 giờ đêm nay. . ."
Cái gì? Lâm Giai Khởi ôm lấy bụng đang quặn đau, cả người lăn xuống giường. Rồi sau đó cô gần như nằm tựa vào chân giường người bắt đầu run rẩy. Lâm Giai Khởi bắt đầu gọi mẹ, một tiếng lại một tiếng.
Không biết là vì quá tuyệt vọng, hay là vì bị đau nên theo thói quen mà Lâm Giai Khởi vẫn lên tiếng gọi mẹ. . .
"Mẹ. . ." Giai Khởi nhắm mắt lại, ôm bụng. Cô đau đến mức cả người phát run lên. Đêm qua, khi đi vào giấc ngủ Giai Khởi đã quên kéo rèm cửa sổ lại. Chờ đến khi cô lại mở mắt ra, thì trời đã sáng. Ánh sáng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng lên toàn bộ căn phòng chật hẹp.
Cho dù đêm tối có khó chịu thế nào, thì cũng vẫn sẽ bị ánh sáng xua đuổi. Đó là ánh bình minh lúc ban mai. Mặt trời đã lên.
Tiếp sau đó, Giai Khởi phải xử lý việc hậu sự cho mẹ của mình.
Phương Tử Văn gọi điện thoại cho con gái Lâm Giai Khởi, muốn có thể đưa con gái ra nước ngoài để sống cùng với mình. Tuy rằng việc buôn bán cũng vẫn còn khó khăn như trước, nhưng mà có thể chăm sóc được cho cô cuộc sống không phải lo lắng chuyện áo cơm.
Lâm Giai Khởi cự tuyệt. Thời điểm cô cúp điện thoại của cha mình, thì nhận được điện thoại của một người không quen biết gọi đến.
Người xa lạ nói với cô: "Xin chào! Cô là Lâm tiểu thư có phải không? Tôi là một người bạn của mẹ cô. Nhiều năm trước tôi đã mượn mẹ của cô một khoản tiền. Biết được mẹ cô đã gặp phải chuyện không may, tôi phi thường tiếc nuối. Nếu như thuận tiện, cô có thể gửi cho tôi số tài khoản của cô. Tôi sẽ chuyển trả lại cho cô cả tiền vốn và tiền lãi ,của số tiền tôi đã mượn của mẹ cô trước kia."
Kẻ lừa đảo.
Chỉ là hiện tại cô đã không có tiền nữa rồi! Lâm Giai Khởi ôm trong lòng tâm tình đầy châm chọc, gửi tin nhắn đến cho đối phương số tài khoản của bản thân mình.
Không đến năm phút đồng hồ sau, trong điện thoại di động của Lâm Giai Khởi báo tin, có một khoản tiền đã được nhập vào tài khoản.
. . .
Lê Lạc cúp điện thoại di động quay người lại. Trong phòng ngủ, Tạ Uẩn Ninh đi ra, caravat mới thắt được một nửa, hỏi cô: "Có thể giúp anh một việc được không?"
Lê Lạc giương khóe môi: "Được thôi, nhưng mà em muốn được có lợi."