“Em sẽ ăn cơm tối cùng tôi chứ?” Tần Mục hỏi cô.
Nội tâm Thương Ngôn gật đầu điên cuồng, cô rất muốn. Ăn tối cùng anh là một cơ hội tốt để gia tăng tình cảm. Thương Ngôn tận lực khắc chế cảm xúc
kích động của mình, mỉm cười dịu dàng trả lời: “Dĩ nhiên là được rồi.”
“Thầy Tần, anh muốn ăn món gì? Ăn đồ Nhật hay mấy món Hồ Nam? Nói ra thì có
nhiều món để chọn nhưng mấy quán ăn gần khu tôi ở không có quán nào đặc
biệt xuất sắc cả.” Nói đoạn cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm nhà hàng một
hồi mới nói tiếp, “Có một nhà hàng Nhật được đánh giá rất nhiều sao.”
Sau đó cô nhìn kỹ địa điểm nhà hàng nhịn không được nhíu mày: “Nơi này xa
quá, nếu giờ bắt đầu đi cũng sẽ mất tận một giờ liền. Tôi biết một nhà
hàng lẩu rất ngon lại còn gần tuy nhiên bọn họ không có phòng riêng.”
Từ nãy đến giờ Tần Mục yên lặng nghe cô nói, thấy cô rối rắm mới gợi ý:
“Nếu không thì chúng ta về nhà em nấu bữa tối, em thấy có tiện không?”
Thương Ngôn không nghĩ anh sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, “Không có bất
tiện gì đâu thầy Tần.” Nói xong cô liền có chút chột dạ bổ sung, “Chỉ là tôi không biết nấu ăn.”
“Không sao, tôi sẽ nấu.” Đôi môi anh hơi cong lên khẽ cười một tiếng, “Em chỉ cần đợi rồi thưởng thức là được.”
Thương Ngôn trong lòng tràn đầy thẹn thùng gật đầu.
Căn hộ cô thuê ở tầng thứ hai mươi, ngay sau khi vào cửa Thương Ngôn liền
thay đôi dép lê màu trắng rồi lại lúi húi lấy từ trong tủ giày ra một
đôi dép nam đưa cho anh, “Thầy Tần, đôi dép này chưa từng có ai đi đâu
nên anh cứ yên tâm đi nhé.”
Nhìn hai đôi
dép lê một đen một trắng, kiều dáng giống nhau. Nhìn qua rất giống dép
đôi khiến tâm tình Tần Mục vui vẻ không cách nào lí giải nổi.
Anh thay dép đi vào, nhìn quanh một vòng căn hộ của cô. Phòng khách không
quá lớn nhưng được trang trí tinh tế, mang lại không gian tươi mát. Cách bố trí nội thất của cô khiến anh cảm thấy sự ấm áp giống như cảm giác
từ trước đến nay cô mang đến cho anh.
“Thầy Tần, anh uống chút nước đi.” Thương Ngôn tay cầm hai ly nước ấm, một ly đưa đến trước mặt anh.
Tần Mục nhận lấy ly nước nhấp môi uống một ngụm rồi mới đặt cốc lên bàn
trà, nhìn cô nói: “Tôi đi nấu cơ, em cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi.” Nói đoạn anh sực nhớ ra chuyện gì đó, “Phòng bếp nhà em có nguyên liệu không?”
“Đương nhiên là có.” Thương Ngôn gật gật đầu, cô chỉ tay ra hướng phòng bếp
nói tiếp: “Nguyên liệu nấu ăn tôi đều cất trong tủ ngăn nắp.”
Bởi vì cô không giỏi nấu nướng nên đã cô đều mời một dì giúp việc, cứ vào
cuối tuần dì ấy sẽ mua đủ nguyên liệu cất gọn gàng rồi đúng giờ sẽ tới
nấu cơm cho cô.
“Vậy thì tốt rồi, em cứ
ngồi đây đợi đi. Tôi nấu xong sẽ gọi em.” Tác phong anh nhanh nhẹn, dứt
lời liền sắn tay áo đi vào phòng bếp.
Mà
Thương Ngôn ngồi trên sofa chưa đầy một phút, buồn chán một lần nữa xỏ
chân vào dép lê đi tới phòng bếp. Cô dựa người vào khung cửa nhìn trộm
anh thái cà chua, dưới ánh đèn vàng gương mặt anh tuấn của anh càng thêm đẹp mắt.
Thật là đẹp trai!
Nhất thời
Thương Ngôn không nhịn được lấy di động ra chụp lại bộ dạng nghiêm túc
nấu ăn này của anh. Nhưng cô không nghĩ tới chuyện bản thân mình chưa
tắt tiếng điện thoại, ngay khi nhấn nút chụp tiếng ‘tách’ vang lên thật
to.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đương nhiên Tần Mục nghe thấy tiếng
động, anh quay đầu nhìn về phía cô. Thương Ngôn lúc này cảm thấy hối hận rối rắm, cô biết rõ người nổi tiếng không thích bị chụp ảnh riêng tư
huống hồ anh còn là ảnh đế hơn bốn mươi triệu người hâm mộ.
“Thầy Tần, tôi xin hứa sẽ không tung bức ảnh này lên mạng đâu!” Ngữ khí cô
yếu ớt, suy đi nghĩ lại liền bổ sung, “Nếu anh không thích thì tôi sẽ
xóa nó đi.”
“Không sao.” Anh mỉm cười khoan dung, “Em ra ngoài nghỉ ngơi đi, khoảng tầm nửa tiếng nữa đồ ăn sẽ xong xuôi.”
“Để tôi giúp anh đi.” Thương Ngôn xung phong nhận việc: “Tôi có thể rửa rau quả, để anh làm một mình tôi thấy hơi ngại.”
“Em …” Tần Mục có chút ngượng ngùng khi nói về đề tài này, ngập ngừng một hồi anh mới hỏi: “Bụng em hết đau chưa?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Mỗi khi được bà dì đến thăm trong vài giờ đầu cô sẽ đau tới mức sống đi
chết lại nhưng sau mấy tiếng cô dần dần trở về trạng thái bình thường.
Tuy nhiên Tần Mục vẫn không tán thành lắc đầu.
“Tôi nghĩ tốt nhất là em không nên chạm vào nước lạnh.”
Thương Ngôn chớp mắt, cảm thấy nam thần nhà mình hiểu biết còn nhiều hơn mình.
Dường như Tần Mục hiểu được ẩn ý trong ánh mắt cô, vẻ mặt anh có chút không
tự nhiên ho vài tiếng rồi giải thích, “Tôi có nghe qua vài người bạn nói vậy.”
“Nhưng mà thầy Tần ở trong phòng
bếp cực khổ nấu cơm cho tôi, còn tôi thân là chủ nhà lại ngồi ghế sofa
chơi điện thoại. Lương tâm tôi rất cắn rứt đó.”
Tần Mục
im lặng không nói, tựa như bắt đầu bị cô lay động. Thương Ngôn thấy vậy
vội vàng xông pha thuyết phục anh: “Các vòi nhà tôi đều kết nối với nóng lạnh nên thầy Tần không phải lo cho tôi nữa đâu.”
Tần Mục cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Em đợi tôi một chút.” Nói xong anh đi
ngang qua cô hướng về phòng khách lấy một chiếc ghế đem vào phòng bếp,
“Thế này đi, trong lúc tôi nấu cơm em ngồi chỗ này nhìn là được rồi.”
Thương Ngôn: “…”
Cô không còn gì để nói thêm nữa, trong nửa tiếng tới Thương Ngôn ngoan
ngoãn ngồi nhìn anh rửa rau, thái rau, xào rau. Lâu lâu sẽ nếm thử đậm
nhạt của đồ ăn, nói với anh vài câu.
Rất nhanh thôi bốn món đồ ăn thơm phức ngào ngạt đã hoàn thành, được Tần Mục cẩn thận đặt lên bàn.
Trước khi bắt đầu bữa ăn, Thương Ngôn thấy anh chậm chạp lấy điện thoại ra
chụp giống như thuận miệng mà nói với cô: “Lâm Tín nói Weibo của tôi quá nhạt nhẽo, cậu ta muốn tôi thi thoảng hãy đăng tải hình ảnh hoặc chia
sẻ gì đó để cho fans biết tôi vẫn đang dùng Weibo.”
Thương Ngôn đối với chuyện này mãnh liệt gật đầu. Cô đại biểu cho tiếng lòng
của người hâm mộ Tần Mục lên tiếng: “Đúng vậy đó thầy Tần, bốn mươi
triệu fans của anh mỗi ngày đều trông ngóng anh phát Weibo. Mà nếu là tự tay anh chụp các bức ảnh thì fans sẽ càng vui vẻ.”
Nếu
là loại ảnh Tần Mục không mặc áo, lộ ra cơ bắp sắp chắc thì càng tốt, cô cùng các fans sẽ kích động vui vẻ muốn chết. Nhưng đương nhiên Thương
Ngôn sẽ không nói ý nghĩ này ra.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Phải vậy không?” Tần Mục mỉm cười liếc nhìn cô, “Tôi sẽ nhớ kỹ những lời em nói.”
Thương Ngôn híp mắt, sau đó lấy chai rượu vang đắt tiền mình được tặng rót cho anh một ly. Bản thân sung sướng dùng đũa gắp một miếng cá rim cà chua
nếm thử, hương vị thật giống như đầu bếp nhà hàng năm sao nấu.
“Thầy Tần, anh anh thật lợi hại! Đây là món cá rim cà chua tôi ăn thấy ngon
nhất từ khi chào đời tới giờ. Có phải anh lén đi học thêm một khóa nấu
ăn không?!”
Tần Mục nhìn biểu cảm khoa
trương của cô, nhịn cười trả lời: “Tôi chỉ xem hướng dẫn nấu ăn trên TV
thôi. Chắc là do nấu nhiều quen tay nên em mới thấy ngon.”
“Thật là thế không?” Thương Ngôn nghe anh nói xong, có chút nghi, “Thầy Tần anh bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian nấu ăn sao?”
Tần Mục nhướn mày, chậm rãi mở miệng: “Thật ra từ khi còn nhỏ người nhà đã
không quan tâm tới tôi cho nên tôi thường xuyên tự nấu ăn.”
Thương Ngôn không ngờ được anh sẽ chia sẻ chuyện cũ với mình. Cô nhớ rõ năm đó anh vừa xuất đạo lại được nhận vai chính trong phim của đạo diễn nổi
tiếng Hứa Như Bình. Không ít người vì vậy mà nghi ngờ anh, bọn họ dùng
trăm phương ngàn kế điều tra bối cảnh Tần Mục, đáng tiếc đều tay trắng
thu về.
Bối cảnh của anh giống như bóng đêm tối tăm.
Có lần MC phỏng vấn anh vì muốn thu hút nhiều người xem mà tự ý đặt thêm
câu hỏi. Người đó hỏi về thời thơ ấu của anh không ngờ Tần Mục vốn
thường khiêm tốn nho nhã lại lạnh mặt từ chối.
Cho nên khi anh chủ động nhắc tới chuyện xưa cô rất bất ngờ.
Thương Ngôn nhấp môi, giọng nói ngập tràn vẻ thê lương “Tôi cũng không khác anh là mấy.”
Tần Mục ngẩn người, đối với lời cô vừa nói có chút kinh ngạc nhưng anh không nói gì thêm chỉ yên lặng nghe cô chia sẻ.
Thương Ngôn uống một ngụm nước ấm, chậm rãi nuốt xuống nhìn thẳng vào anh lên
tiếng: “Khi còn bé mẹ tôi thường xuyên bỏ mặc tôi, bà chỉ để lại một tờ
năm mươi đồng rồi biến mất cả tuần không về. Nhưng tôi không có lợi hại
như anh, không thể xem chương trình dạy nấu ăn mà bắt chước theo. Tôi
chỉ biết đi đến siêu thị mua mì gói ăn thôi.”
“Lúc đó tôi ăn mì sống qua ngày nhiều tới mức tới giờ nhìn thấy mì tôi liền tránh xa.”
“Anh biết không ….” Cô nhìn về phía anh thở dài: “Lúc trước khi đóng phim,
có một nhân viên trong đoàn ăn mì gói. Tôi vô tình ngửi được, sau đó
trực tiếp chạy vào toilet nôn hết ra. Người quản lý khi ấy rất sợ hãi,
anh ta sợ ngày mai tôi sẽ lên hot search với tựa đề nữ minh tinh chưa
kết hôn đã có thai.”
Trong buổi tối hôm nay mọi bí mật giữa hai người dường như nhiều hơn một chút.
“Nào, thầy Tần.” Thương Ngôn đứng lên, lấy chai rượu vang đỏ rót cho mình một ly, “Chúng ta cùng nhau uống một ly nhé.”
Mày anh hơi nhíu lại bắt lấy tay cầm rượu vàng của cô ngăn lại: “Hiện tại em không thể uống rượu.”
Thái độ của anh quá mức kiên quyết, giằng co một hồi cuối cùng Thương Ngôn đành phải bỏ ly rượu vang xuống bàn.