Thượng tuần tháng Hai, gần đến tết xuân, cả đoàn phim được nghỉ một tuần.
Mới xuống máy bay Khúc Kim Tích đã bị vợ chồng Lương San đích thân ra sân bay đợi từ sớm tới đón.
Còn về Thẩm Thính, ai đã rời khỏi đoàn phim từ hai ngày trước để giải quyết việc riêng, bảo Tần Tang tới đón người, chỉ đón được không khí.
Nhận được tin nhắn Khúc Kim Tích gửi tới, mới hiểu là chuyện thế nào.
"..."
Suýt thì anh quên, giờ cô đã có nhà ngoại.
—
"Về nhà mẹ cô luôn. Mẹ luôn đã nhắc lâu lắm rồi, từ một tuần trước đã hỏi đi hỏi lại cô là cháu thích ăn cái gì, có kiêng gì không, đợi cháu đến nhà phải đích thân vô bếp nấu cho cháu nếm thử." Lương San và Khúc Kim Tích ngồi ở ghế sau xe. Vị kì nữ từng vang danh giới giải trí này giờ đang nắm tay Khúc Kim Tích, thân thiết thăm hỏi, nghiễm nhiên đặt mình vào vai người mẹ.
Lương San biết đóng phim khổ cực thế nào, nhưng nỗi khổ ấy lại là điều diễn viên buộc phải chịu. Một diễn viên giỏi, điều cơ bản nhất chính là phải chịu được khổ cực.
Lương San sẽ không quan tâm Khúc Kim Tích vì những lý do như cô sẽ bị thương sẽ cực khổ. Trong thời gian Khúc Kim Tích đóng phim, Lương San chưa từng liên hệ một lần.
Cho đến khi chắc chắn Khúc Kim Tích đã được nghĩ, người cô họ như Lương San mới vui vẻ chạy tới.
"Không được không được." Sự nhiệt tình của bà dì trong những cuộc gọi video khiến Khúc Kim Tích thấy rất áp lực. Sức khỏe cụ bà không tốt, nếu lại vì làm cơm cho cô mà có mệnh hệ gì, tội cô không tài nào tả xiết, "Cô, cháu không kén ăn, gì cũng ăn được, cô bảo bà dì đừng có vào bếp đấy nhé."
"Yên tâm đi, bà cụ cũng chỉ đứng từ xa chỉ tay ra lệnh thôi, chẳng ai dám để bà vào bếp thật." Thấy cô cháu gái sợ trắng cả mặt, Lương San khóc dở mếu dở.
Căn nhà chính của họ Chung là một trang viên xa hoa. Xe chạy vào từ cổng chính, chạy hết mười lăm phút mới đến khu nhà ở.
"..."
Qua cửa sổ xe, Khúc Kim Tích nhìn thấy một đám đông nghìn nghịt bên ngoài.
Thề không nói ngoa.
Chuyện gì đây?
Chẳng phải cả họ Chung và họ Lương đều neo người hay sao, tại sao lại đông đúc thế này? Chỉ có khi ở đoàn phim Khúc Kim Tích mới trông thấy một nhóm người tụ tập đông như thế.
Lương San đúng lúc giải thích: "Tuy neo người nhưng nhà cửa lại rộng, cần có người quét tước, thuê người làm với vệ sĩ nữa là thành ra nhiều."
Khúc Kim Tích hiểu ngay.
Trong đám đông, quá hai phần ba đều là người làm trong trang viên.
"Kìa cụ, vợ chồng cậu út dẫn cô chủ nhỏ về rồi."
Khúc Kim Tích xuống xe, nghe rõ ràng câu này. Vợ chồng cậu út tất nhiên là chỉ Lương San và giáo sư Lục, còn cô chủ nhỏ... là mình hả?
Sau đó cô thấy đám đông tản ra, một cụ bà được người làm dịu đỡ đi tới.
Cụ bà mặc bộ đường trang kiểu cổ, tóc đã trắng quá nửa, mi mắt hiền từ, làm người ta thoạt trông đã thấy gần gũi.
"Tích Tích." Ánh mắt cụ bà dừng ở Khúc Kim Tích vội vẫy tay, chờ cho Khúc Kim Tích tới gần gọi một tiếng bà dì, cụ bà bỗng chảy nước mắt.
Tuy trước đó đã gặp mặt qua video, cũng đã gửi hình song người già vẫn không mấy thích những thứ đồ điện tử này. Hơn nữa hình ảnh và người thật vẫn có sự khác biệt nhất định, hình ảnh đâu thể khiến người ta xúc động như người thật xuất hiện trước mắt được.
Sau hồi gặp mặt tình cảm, vốn Khúc Kim Tích định bình tĩnh kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không kìm nén nổi, cả bà cả cháu cùng khóc òa.
Ánh mắt hiền lành trìu mến của cụ bà khiến cô nhớ tới bà nội mình.
Hoàn cảnh Khúc Kim Tích cũng tương tự nguyên chủ, được ông nội bà nội nuôi lớn. Hai ông bà chăm lo cho cô từng li từng tí, về sau cùng ốm bệnh qua đời, để lại một mình cô.
......
Ngồi với bà cụ cả buổi, đợi cụ mệt về phòng nghỉ ngơi, Khúc Kim Tích quay về căn phòng cụ đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Phòng này do cụ bà chuẩn bị, các đồ đạc và trang trí bên trong thì do Lương San thu xếp, làm theo phong cách mấy cô gái trẻ bây giờ thích – phong cách ban đầu là lộng lẫy nặng nề, không phù hợp với con gái trẻ.
Lương San cải tạo căn phòng thành phong cách phấn hồng – trước kia Lương San nằm mơ cũng muốn có con gái, sẽ cho con bé ăn mặc thành một cô công chúa nhỏ. Mà nay con gái không có, cháu gái thì lại có một.
Tuy đã trưởng thành, nhưng không ảnh hưởng đến việc Lương San coi Khúc Kim Tích như bé gái mà đối đãi.
Từ lần trước ở thôn Đào Vân, thấy quần áo đồ đạc của Khúc Kim Tích đa phần đều rất dễ thương, Lương San đã đoán được phong cách cô thích.
Khúc Kim Tích mới về phòng không lâu đã nghe tiếng gõ cửa, là một giúp việc trẻ, căng thẳng hỏi: "Cô chủ nhỏ, tôi, tôi có thể xin cô một chữ ký được không?"
Khúc Kim Tích hơi ngạc nhiên, không ngờ trong những người làm ở đây cũng có fan của cô.
"Được." Cô nhanh nhẹn kí tên cho cô gái, đối phương chạy đi trong kích động xen lẫn thỏa mãn, lúc chạy còn nhìn trái ngó phải, sợ bị người ta trông thấy việc mình mới làm.
Cô ấy biết ngay mà, bất kể Khúc Kim Tích là diễn viên hay là cô chủ nhỏ nhà mình, miễn cô ấy lẳng lặng tới xin chữ kí thì chắc chắn sẽ được cho.
Khúc Kim Tích hơi buồn ngủ, ngáp một cái thật to, về phòng tắm rửa. Khi tắm xong đi ra, cô dựa vào thành giường đọc kịch bản, đang đọc thì có tiếng gõ cửa.
Là cô giúp việc xin chữ ký ban nãy chăng.
Khúc Kim Tích đặt kịch bản xuống, đứng dậy mở cửa. Song người gõ cửa là Lương San. Lương San ôm theo gối đầu, híp mắt cười nhìn Khúc Kim Tích: "Kim Tích, có ngại ngủ với cô một tối không?"
Hả?
Khúc Kim Tích nghe vậy ngu người.
Có cho vàng cô cũng không ngờ Lương San lại chủ động yêu cầu ngủ cùng, ngớ ra hai giây mới gật đầu: "Được ạ."
Chỉ là liệu chú dượng của cô, giáo sư Lục một mình coi phòng có cho rằng mình bị cướp mất vợ không?
Khúc Kim Tích còn đang nghĩ miên man, Lương San đã ôm gối ném xuống giường, liếc lên đầu giường: "Tối trước khi đi ngủ còn đọc kịch bản, nằm mơ cũng thấy tình tiết trong kịch bản nhỉ."
Bị Lương San nói đúng thật rồi.
Khúc Kim Tích gật đầu.
"Hồi xưa cô cũng như cháu vậy." Lương San dời ánh mắt khỏi cuốn kịch bản, chìm trong hồi ức, "Năm đầu tiên khi mới rời khỏi showbiz, đêm nào cũng mất ngủ, trằn trọc không thể chợp mắt."
Khúc Kim Tích hỏi xuôi theo: "Tại sao?"
Rời khỏi showbiz thì không cần quay phim nữa, không còn áp lực, đáng lý cuộc sống phải thong dong thả lỏng hơn mới đúng chứ.
"Không quen." Lương San vẫy tay ý bảo Khúc Kim Tích nằm xuống cạnh mình, "Đóng phim nhiều năm như thế, tự dưng không đóng nữa, cảm giác như mất đi thứ gì đó vậy, trong lòng không thấy kiên vững."
Có thể nhận ra, khi xưa Lương San đã yêu thích việc đóng phim nhường nào.
"Trải qua năm đầu tiên, tìm được những việc khác để làm, nhận ra không đóng phim cũng rất tốt. Có thể dành phần lớn thời gian để làm bất cứ điều gì mình thích, dần dần cũng không còn quá cố chấp với việc đóng phim."
Khúc Kim Tích nhớ tới những tin tức về Lương San trên mạng. Tới chín mươi phần trăm số đó là tiếc nuối, cho rằng Lương San không nên lui khỏi showbiz ngay thời điểm đang nổi tiếng nhất, càng không nên lấy một vị giáo sư dạy học bình thường.
Một số nhà báo vô lương còn giật tít lung tung chỉ để câu view thu hút người đọc, tìm đại một người phụ nữ có ngoại hình giông giống Lương San, bịa đặt nói rằng sau khi rời khỏi showbiz cuộc sống của Lương San không hề hạnh phúc... rất nhiều từ ngữ không thể nuốt trôi nổi.
Khiến người ta khó có thể tin tưởng là, những bình luận kiểu ấy đa phần đều từ phái nữ đăng lên.
Hiếm khi Khúc Kim Tích trải lòng với một người cùng giới, còn là người lớn trong nhà. Nghĩ một lúc, cô nói: "Lúc đầu cô không sợ ạ? Lỡ... cháu chỉ nói là lỡ như dượng không tốt với cô, cô lại rời khỏi giới vì dượng..."
Cô không nói hết, nhưng ý muốn nói thì Lương San đã hiểu. Đôi mắt in hằn những vết tích thời gian nhìn Khúc Kim Tích dịu dàng.
"Mặc dù quả thật ở thời điểm đó cô đã bị tình yêu che mờ mắt, nhưng cô rất vui vì quyết định của mình năm đó. Sợ hãi ư? Việc gì cô phải sợ? Cô tin vào người yêu của mình, cũng tin rằng mình đáng được yêu."
"Tích Tích, đứng trước tình yêu, không có xứng hay không xứng, chỉ có yêu hay không yêu.
Lương San nhấn từng lời, trải lòng với cô cháu gái quan điểm của mình về tình yêu.
Nghe lời này, Khúc Kim Tích sửng sốt.