Cuộc Đời Của Pi

Chương 71:




Với những ai có thể sẽ rơi vào tình trạng khó xử của tôi lúc ấy, tôi xin được khuyến cáo một chương trình như sau:
1. Chọn một ngày sóng thấp nhưng đều đặn. Ta cần một mặt nước để trình diễn thật tốt khi xuồng có thể quay ngang đón sóng mà không bị lật.
2. Thả hết dây neo biển để trên xuồng ổn định và thoải mái nhất. Chuẩn bị nơi ẩn náu trên ngòai xuồng phòng khi cần đến (rất dễ có khả năng phải như vậy). Nếu có thể, hãy tao ra phương tiện gìđó để che chắn thân thể. Bất kì thứ gì cũng có thể dùng để che chắn được. Ví dụ như quấn chăn hoặc áo quần vào tay chân cũng là một dạng áo giáp tối thiểu.
3. Rồi đến phần khó làm: phải khiêu khích con vật. Nó sẽ có thể tấn công mình. Hổ, tê giác, đà điểu, gấu rừng, gấu nuôi – con gì thì con, vẫn phải khiêu khích được nó. Cách tốt nhất có lẽ là lân la ra mép lãnh thổ của chúng, rồi làm bộ xâm phạm vào vùng lãnh thổ trung lập một cách ầm ĩ. Tôi đã làm như vậy: tôi ra chỗ mép bạt rồi vừa dậm chân xuống xuồng vừa thổi còi nhè nhẹ. Điều quan trọng là tạo ra được một tiếng động nhất quán và dễ nhận ra để báo hiệu việc lấn chiếm của ta. Nhưng phải rất thận trọng. Cần phải khiêu khích con thú nhưng chỉ đến độ như vậy thôi, chứ đừng để nó khùng lên và tấn công ta ngay lập tức. Nếu xảy ra chuyện đó thì lạy Chúa tôi, ta sẽ bị xé rách thành từng mảnh, giẫm bẹp, lòi gan nát ruột, và chắc là sẽ bị ăn thịt. Ta không muốn thế. Ta muốn có một con thú bị đánh động, hoang mang, khó chịu, bứt rứt không yên nhưng không nổi máu giết người. Trong trường hợp nào cũng không được bứơc chân vào lãnh thổ của con thú. Cuộc xâm phạm của ta chỉ hạn chế ở động tác nhìn thẳng vào mắt nó và thổi còi đánh mõ mà thôi.
4. Khi con thú đã bị kích động, hãy làm sao để gây ra được một hành động xâm phạm biên giới. một cách hữu hiệu, theo kinh nghiệm của tôi, là từ từ lùi về trong khi liên tục gây tiếng động. Nhưng phải đảm bảo không rời mắt khỏi mắt con thú. Đến khi thấy nó đặt chân vào vùng lãnh thổ của ta, hoặc thậm chí chỉ tiến vào vùng giáp ranh trugn lập thôi, là tađãđạt được mục đích. Đừng so đo kiểu luật sư xem nó đãđặt chân vào đâu, có đúng là đã vào lãnh thổ của ta chưa, mà phải lập tức đối đầu ngay. Vấn đề ở đây là làm thế nào cho con thú hiểu rằng người hàng xóm trên gác của nó đặc biệt khó tính trong chuyện ai ở nhà người nấy.
5. Một khi con thú đã xâm phạm vào lãnh thổ của ta, hãy làm hết sức để tỏ rõ sự phẫn nộ của mình. Dù đã chạy khỏi xuồng hoặc còn đang trên phần lãnh thổ của ta trênxuồng, hãy lập tức thổi còn thật to và lập tức kéo các neo biển về. Hai hành động nàycực kỳ quan trọng. Phải tiến hành song song và ngay lập tức. Nếu có thể dùng cả phương tiện gì khác để điều khiển cho xuồng quay ngang với chiều sóng, ví dụ một mái chèo, htì hãy dùng ngay lập tức. Xuồng phải quay ngang càng nhanh càngtốt.
6. Với một kẻ đắm tàu kiệt sức, thổi còn liên tục là một việc rất mệt, nhưng ta không đựơc phép ngừng. con thú phải liên hệ được cảm giác say sóng khó chịu của nó với tiếng còi đinh tai nhức óc của ta. Ta có thể trợ giúp việc này bằng cách đứng ở mũi xuồng, hai chân trên hai mép xuồng và đạp qua đạp lại để xuồng bị lắt mạnhhơn nữa hteo chiều bị sóng tạt. Dù ta có nhỏ người đến đâu và xuồng có lớn đến mấy, tác dụng của việc đó thật đáng kinh ngạc. tôi đảm bảo rằng chẳng mấy chốc, chiếc xuồng sẽ lắc lư tròng trành như Elvis Presley vậy. Có điều phải thổi còn liên tục, và chớ làm quá để lật mất xuồng.
7. Ta phải làm việc đó liên tục cho tới khi con thú đã thực sự say sóng. Ta phải nghe được tiếng thở dốc và nuốt khan. Ta phải thấy nó nằm bẹp dưới sàn xuồng, chân tay run rẩy, mắt trợn ngược, mồm miệng há hốc và lẩy bẩy. Trong suốt những giây phút đó, ta phải làm ù tai con thú bằng tiếng còi lanh lảnh và chát chúa của ta. Nếu thấy mình cũng say sóng và buồn nôn, đừng phí phạm bãi nôn đó xuống biển. Đánh dấu lãnh thổ không gì tốt hơn một bãi nôn. Hãy nôn ra chỗ ranh giới của mình.
8. Lúc con thú đã thực sự mệt mỏi và thuần lành, ta có thể dừng. Say sóng nhanh nhưng lại lâu tỉnh. Ta không nên làm quá. Không ai chết vì buồn nôn, nhưng nó làm nhụt ý chí sống. Lúc thấy đủ rồi, ta lại thả dây neo biển ra. Nếu con thú nằm vật ngay dưới nắng, hãy kiếm cái gì che cho nó, và làm sao để khi nó tỉnh lại sẽ thấy có nước uống ngay cạnh. Tốt hơn nữa là khuấy tan vài viên thuốc chống nôn vào chỗ nước ấy, nếu có. Tình trạng mất nước trong hòan cảnh ấy có thể nguy hiểm đến tính mạng con thú. Còn không thì ta chỉ việc lẳng lặng rút lui về phần lãnh thổ của mình và để con thú nằm yên đó. Nước uống, nghỉ ngơi và thư giãn trên xuồng sẽ làm cho nó tỉnh táo trở lại. Nên để cho con thú hòan tòan hồi phục trước khi tiến hành các bước từ một đến tám như vừa nói.
9. Phải huấn luyện cho đến khi con thú đã thiết lập được mốt liên hệ khăng khít giữa tiếng còi và cảm giác buồn nôn chóng mặt mãnhliệt, và mối liên hệ ấy phải rõ ràng và dứt khóat. Từ đó về sau, chỉ cần tiếng còi là đủ giải quyết các vụ xâm phạm và mọi hành vi không mong muốn của con thú. Chỉ cần một hồi còi chát chúa, ta sẽ thấy con thú run lên sợ hãi và nhanh chóng lui vào nơi kín đáo an tòan nhất trong lãnh thổ của nó. Một khi đã qua được giai đọan huấn luyện này, việc dùng còi cần phải hạn chế và thận trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.