Ngày nào cũng có cá mập. Chủ yếu là makhông và cá mập xanh, nhưng cũng có những con mập đốm trắng chỉ sống ngoài khơi đại dương, và một lần còn có cả một con mập hổ đâm thẳng lên từ chỗ tối tăm nhất của ác mộng. Sáng sớm và chiều tối là thời gian ưa thích nhất của chúng. Chúng không bao giờ thực sự muốn quấy rầy ta. Có lần một con cá mập bơi lên lấy đuôi đập vào vỏ xuồng. Tôi nghĩ không phải là tình cờ. Các con khác cũng làm thế, kể cả rùa và dorado. Chắc hẳn đây là một cách dò xét xem thực chất cái xuồng là gì. Chỉ một cú rìu giáng xuống mõm là đủ cho con mập đó vội vàng biến mất xuống đáy biển. Cái phiền chính của cá mập là chúng làm cho việc xuống nước trở nên liều lĩnh và nguy hiểm, như thể đột nhập vào một nơi có biển đề “Cẩn thận, chó dữ”. Ngoại giả việc ấy, tôi rất mến cá mập. Chúng giống như những người bạn cũ khó tính chẳng bao giờ thú nhận là chúng có mến tôi nhưng lúc nào cũng lẳng lặng đến thăm. Cá mập xanh nhỏ người hơn, thường không dài quá thước hai hoặc thước ruỡi, và là giống cá mập hấp dẫn nhất, thon thả và nhanh nhẹn, miệng nhỏ và có những khe mang kín đáo. Lưng chúng có màu xanh nước biển rất đẹp và bụng trắng như tuyết, những sắc màu sẽ chuyển thành xám hoặc đen ở các tầng nước sâu khác nhau, nhưng lại rất rực rỡ và hoành tráng khi lên đến gần mặt nước. Loài mập makhông to hơn với cái miệng đầy nhóc răng nhọn rất đáng sợ, nhưng cũng có mầu rất đẹp, một thứ xanh chàm lấp lánh dưới ánh mặt trời. Loài cá mập đốm trắng thường ngắn hơn loài makhông – có những con makhông dài tới bốn thước – nhưng chúng chắc mình hơn và có những cái vây lưng khổng lồ giương lên trên mặt nước như những lá cờ xung trận di chuyển rất nhanh và bao giờ cũng là một cảnh tượgn khiếp đảm. Ngoài ra, chúng có một mầu nâu xám rất xỉn, và những đốm trắng trên vây chúng chẳng có gì hấp dẫn. Tôi bắt được một con cá mập nhỏ, chủ yếu là mập xanh, nhưng cũng có cả makhông. Lần nào cũng là vào buổi chiều tối lúc mặt trời vừa lặn, trong ánh sáng đang lụi tàn, và tôi bắt chúng chỉ bằng tay trần khi chúng đang vào gần sát chiếc xuồng. Con đầu tiên cũng là con to nhất, một con mập makhông dài hơn một thước hai. Nó đã lẩn quẩn ở mũi xuồng nhiều lần. Khi nó vừa quay trở lại lần nữa, tôi đột ngột thò tay xuống nước và túm được ngay chỗ gần đuôi, nơi thon nhỏ nhất của con cá. Vì da nó thô nháp nên rất dễ túm chặt, và không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi cứ thế kéo nó lên. Nó quẫy, làm tay tôi bị lắc thật dữ dội. Vừa sợ vừa thích thú, tôi nhìn con cá nhẩy vọt lên không trung như nổ tung lên từ mặt nước bắn tung tóe. Trong giây lát, tôi không biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Nó nhỏ hơn tôi, nhưng tôi đâu có phải khổng lồ gì. Thả nó ra chăng? Tôi xoay người vung mạnh nó lên ném về phía đuôi xuồng rồi ngã vật xuống tấm bạt. Con cá rơi thẳng xuống lãnh thổi của Richard Parker. Nó rơi ầm xuống và bắt đầu quẫy mạnh đến nỗi tôi sợ nó sẽ phá hỏng mất chiếc xuồng. Richard Parker giật nẩy mình. Nó tấn công ngay lập tức. Một trận hùng chiến bắt đầu. Với những quan tâm của một nhà động vật học, tôi có thể tường thuật như sau: một con hổ lúc đầu sẽ không tấn công một con cá mập vừa lên khỏi mặt nước bằng hàm mà là bằng móng vuốt hai chân trước. Richard Parker bắt đầu tát con cá. Tôi rùng mình theo mỗi cú tát. Thật kinh khủng. Chỉ một tát đó cũng đủ làm nát xương nát thịt một con người, đập ta bất kỳ đống đồ đạc nào và biến một cái nhà thành một đống đổ nát. Con makhông
quằn quại, lăn lộn và quẫy đuôi loạn xạ, rướn mõm một cách tuyệt vọng, rõ ràng là đau đớn. Có thể vì Richard Parker không quen thuộc với cá mập, cả đời chưa từng gặp một con cá ăn thịt nào – dù là lí do gì đi nữa, thì việc xẩy ra tiếp theo đó cũng là một trong ít trường hợp khiến tôi nhớ rằng Richard Parker không phải là toàn bích, rằng mặc dù có nhữn bản năng sắt bén, nó vẫnmắc sai lầm như thường. Tự nhiên, nó đút bàn chân trái của mình vào miệng con makhông. Con cá mập khóa hàm. Richard Parker lập tức nhẩy dựng lên hai chân sau. Con cá mập bị kéo giật lên trên, nhưng nó không chịu thua. Richard Parker ngã ngửa xuống sàn, ngoác miệng gầm lên một tiếng xé phổi. Tôi cảm thấy một luồng không khí nóng nổ bùng về phía mình. Không khí rung lên trông thấy, giống như lúc nó bốc lên trên mặt đường trong những ngày nóng bỏng. Tôi có thể tượng tượng rõ ràng, ở một nơi nào đó cách xa hàng trăm dặm, có một viên gác tầu thuỷ nhìn lên, giật mình, và sau này báo cáo một hiện tượng lạ, rằng ông ta đã nghe thấy có tiếng mèo kêu trên biển đến từ phía đông. Tiếng gầm ấy còn rung hết cả màng nhĩ tôi trong nhiều ngày sau. Nhưng cá mập lại điếc, theo như người ta vẫn tưởng. Cho nên trong lúc tôi, kẻ không bao giờ dám nghĩ đến việc cấu chân một con hổ, chứ đừng nói gì đến việc cố nuốt chửng nó, đang run lẩy bẩy và sợ mất mật vì phải hứng chịu tiếng gầm như núi lửa phụt thẳng vào mặt mình như thế, thì con cá mập chỉ cảm nhận được một rung động rất nhẹ mà thôi. Richard Parker quay ra cào cấu đầu con cá bằng cái chân trước còn lại và dùng cả miệng cắn xé vào đó, trong khi hai chân sau thì dẫm đạp, cào xé bụng và lưng. Con cá mập vẫn ngoạm chặt lấy chân con hổ, cách duy nhất để vừa tự vệ, vừa tấn công, đồng thời quẫy đuôi rất mãnh liệt. Hổ và cá mập quằn quại lăn lộn với nhau. Phải cố hết sức tôi mới làm chủ được cơ thể mình, về được đến bè và thả dây. Chếc xuồng trôi ra xa. Tôi thấy những thấp thoáng màu da cam và xanh sẫm, những lông cùng da, khi chiếc xuồng lắc mạnh bên này bên kia. Tiếng gầm thép của Richard Parker thật khủng khiếp. Cuối cùng, chiếc xuồng yên tĩnh trở lại. Nhiều phút sau đó, Richard Parker ngồi dậy và liếm bàn chân trái của nó liên hồi. Những ngày tiếp theo, nó để rất nhiều thời gian chăm sót bốn bàn chân của mình. Da con cá mập có những gai nhỏ thô và sắc như giấy nhám. Rõ ràng nó đã bị đứt da khi cố cào xé con cá mập. Bàn chân trái bị thương, song không đến nỗi thành tật: không bị mất ngón nào, móng vuốt còn đủ cả. Còn con makhông, trừ phần chóp đuôi và quanh miệng vẫn nguyên lành một cách khó hiểu, còn lại là một đám bầy nhầy đã bị ăn mất một nửa. Những mảng thịt xám đỏ và hàng đống gan ruột tung tóe khắp xung quanh. Tôi cũng khều được một ít những gì còn lại của con cá mập, nhưng rồi thất vọng nhận ra rằng dây sống của con cá mập không có nước tuỷ. Nhưng ít nhất thì thịt của nó cũng ngon và khác hẳn thịt cá khác, sụn giòn tan của nó là một giải lao đầy hứng thú khỏi những loại đồ ăn mềm nhũn mà tôi vẫn thường phải nuốt. Sau vụ đó, tôi chỉ nhắm bắt những con cá mập nhỏ hơn thế, gần như là cá con, và tôi tự tay giết chúng. Tôi tìm ra rằng đâm dao vào mắt chúng là cách giết nhanh chóng và nhẹ nhàng hơn nhiều so với dùng rìu bổ vào đỉnh đầu.