Tàn phế? Tay Cẩm Sắt cầm ly rượu run lên, người hắn ta nói chắc không
phải là... Mặc vương chứ! Nếu quả thật là Mặc vương, như vậy hắn ta nhầm nàng ta thành Tiết Tịnh Kỳ sao?
Cẩm Sắt hít sâu một hơi, không nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ rắc rối phức tạp như vậy, nàng ta vẫn cho
là người Thái tử thích là mình, ánh mắt nàng ta từ từ ảm đạm lại.
Trong đầu nàng ta không ngừng xuất hiện bóng dáng Tiết Tịnh Kỳ, nàng ta và
Tiết Tịnh Kỳ chỉ gặp nhau một lần, không, nghiêm túc mà nói hẳn là hai
lần.
Lần đầu tiên là ở cửa Ủng Hương Lâu, khi đó tâm trạng thái
tử không được tốt lắm, vừa muốn đi vào trong, nàng ta thấy xa xa có một
nữ nhân đang đứng thần thái sáng láng lại hơi không dám nhìn chàng, nàng ta còn tưởng rằng là đại tiểu thư nhà nào thích Thái tử, xuất phát từ
lòng ghen tỵ của nữ nhân, nên ra sức phong tình vạn chủng ôm Thái tử vào trong.
Lần thứ hai là ở trong tiệm quần áo bên ngoài thành, nàng ta đích thân đi lấy xiêm áo do Thái tử cho người tự may, nhưng lại gặp
Lâm vương. Nàng ta đã sớm nghe nói Lâm vương là một Vương gia phong lưu
thành tánh, ngại thân phận của mình, nàng ta không thể cự tuyệt quá rõ
ràng, chỉ là không biết tại sao, Tiết Tịnh Kỳ lại ra mặt nói giúp nàng
ta.
Đây là lần thứ hai nàng ta gặp Tiết Tịnh Kỳ, biết cô gái kia
không giống với người khác, ít nhất lời nói và mưu trí hơn những cô gái
khác rất nhiều, bởi vì nàng ta phát hiện Lâm Vương... hơi sợ Tiết Tịnh
Kỳ!
“Thái tử, ta là Tịnh Kỳ, ta tới rồi, lời người nói ta đều
nghe rồi, ta nguyện ý đi với người, ta nguyện ý vứt bỏ tất cả mọi thứ
bây giờ cao bay xa chạy với người.” Cẩm Sắt thấp giọng nói bên tai Thái
Tử.
Nàng ta muốn nhìn xem tình cảm của Thái tử đối với Tiết Tịnh
Kỳ rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu, hoặc là nàng ta có thể từ trong miệng
Thái tử biết được một ít chuyện không nghĩ tới.
Đúng như dự đoán, lời này vừa nói ra, cơ thể cường tráng của Thái tử hơi chấn động, chậm
rãi nâng cặp mắt mông lung từ trong ly rượu lên, ánh sáng hiện lên bên
trong Cẩm Sắt cho tới bây giờ chưa từng thấy.
Bàn tay của hắn ta nắm bả vai Cẩm Sắt rất chặt, sức lực lớn đến mức sắp bóp vỡ nàng ta.
“Thật, có thật không? Ngươi chịu rời khỏi hắn đi cùng ta?”
Cẩm Sắt hơi ngượng ngùng gật đầu một cái.
Chợt kéo nàng ta ôm vào trong ngực, mùi rượu nhàn nhạn trên người hắn ta rất nồng nặc, nhưng cái ôm lại êm dịu khiến người ta bình tâm.
“Thái tử, người thích ta ở điểm nào? Ta đã gả cho Mặc vương, lại là đệ muội
của người, nếu như chúng ta ở bên nhau sẽ khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ, người lại là Hoàng thượng tương lai, chúng ta làm sao có thể ở bên nhau?” Lúc Cẩm Sắt nói câu này tim đập thình thịch, nàng ta vừa sợ hắn
ta trả lời, lại lo lắng hắn ta không trả lời.
Hồi lâu, cũng không nghe thấy Thái tử trả lời, Cẩm Sắt vỗ lưng hắn ta một cái tỏ ý hắn ta
trả lời, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, bên trong phòng yên lặng như tờ.
“Thái tử?”
Đẩy bả vai hắn ta ra, mới phát hiện hắn ta đã nhắm mắt ngủ.
Cẩm Sắt nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, trong lòng khó chịu giống như đổ
ngũ vị tạp trần lại với nhau, không biết nên tiếp tục giữ quan hệ như
vậy với hắn ta, hay nên thoát khỏi cuộc sống của hắn ta.
Nàng ta không biết tình cảm của mình đối với hắn ta là như thế nào, không nói được rõ ràng, rất phức tạp.
Nhưng mà, bí mật này thuộc về nàng ta, nếu Thái tử thích Tiết Tịnh Kỳ, vậy thì nàng ta chỉ có thể hạ thủ nhiều hơn.
Từ quan hệ đối nghịch với Thái tử biến thành quan hệ hợp tác là một mở đầu tốt, Ôn Vương Nhất định không nghĩ tới gạo đã nấu thành cơm sẽ còn giở
quẻ, lần này đối với hắn ta mà nói nhất định là một đòn trí mạng.
Cưới một Tam tiểu thư vô dụng, lại là đoạt lại từ trên tay ca ca mình, khó tránh khỏi sẽ bị người đời lên án.
Bóng đêm chìm sâu, Tiết Tịnh Kỳ chống cằm nhàm chán chơi đùa ly trà trong
tay, căn bản không biết cái người phía trên kia đã chậm rãi đi xuống,
thoáng chốc một bóng mờ sáp lại trước người cô.
“Có người vui mừng có người khóc, cuối cùng người được lợi sẽ là ai đây?” Tiết Tịnh Kỳ nhàn nhạt nói.
“Người có năng lực sẽ có được thiên hạ, ai vui mừng ai khóc đều là số mệnh của bọn họ, chỉ cần chúng ta bên nhau, người nào được lợi cũng chẳng quan
trọng gì.” Lời nói của Thích Mặc Thanh không mang theo chút tình cảm
nào, lãnh đạm làm người ta run sợ.
Tiết Tịnh Kỳ hất cằm nhướng
mày nhìn chàng, rất có hứng thú gật đầu một cái: “Hiếm khi chàng có giác ngộ cao như vậy, nếu như tương lai có một ngày bắt chàng lựa chọn giữa
thứ chàng muốn và ta, chàng sẽ buông bỏ bên nào?”
Không phải cô
cố ý muốn hỏi như vậy, mà là trong lòng cô thật sự có chuyện lo lắng,
với tình thế trước mắt mà nói, chàng không thể nào vẫn bình tĩnh như vậy mà sống tiếp, cũng như chuyện lần này, giả dụ như sau khi vết thương ở
chân chàng khôi phục, giả dụ như chính cô. Đều đang cố gắng vì những
chuyện chàng muốn làm trong tương lai.
Đời người khó tránh khỏi
phải lựa chọn, rất nhiều chuyện đều sẽ không thuận buồm xuôi gió, tương
lai bọn họ cũng sẽ đối mặt với rất nhiều chuyện.
Thích Mặc Thanh
mím chặt đôi môi nhẹ giật giật, hồi lâu, mới nói thật nhỏ: “Ta mong
muốn...” Tầm mắt chàng liếc qua trên người cô, cặp mắt thâm tình của
chàng nhìn chăm chú cô, “Không có cái gì khiến ta muốn hơn là nàng.”
Ánh mắt chàng nóng bỏng dừng lại trên mặt cô, chợt đưa tay ôm ngang cô lên, dưới ánh nến ảm đạm đi thẳng đến phòng.
Tiết Tịnh Kỳ một lần nữa bị chàng ném lên giường, những gì muốn nói đều chìm trong nụ hôn: “Ta rất nghiêm túc hỏi chàng...”
Trừ việc này ra, không có gì có thể khiến Thích Mặc Thanh để tâm như vậy.
Trừ người dưới thân chàng ra, cái gì chàng cũng không muốn.
Ba ngày sau, Hoàng thượng rốt cuộc cũng hạ chỉ xử lí Địch Tướng quân.
Bởi vì chuyện này liên quan đến quan viên quá nhiều, nếu muốn xử hết đám
người của Địch Tướng quân, sợ rằng sẽ tạo thành hỗn loạn trong triều
đình, trăm họ bất an, bất lợi cho thái bình của thiên hạ. Cho nên Gia
Thành Đế cũng chỉ để hai người cầm đầu là Lý Thiện, Tiết đại nhân vĩnh viễn bị giam giữ trong nhà giam, Địch Tướng quân, đày đi Lĩnh Nam,
suốt đời không được vào kinh. Người thân nha hoàn gần hai trăm người bán mình làm nô, đối với cha mẹ hắn thì tha thứ, chỉ là cách chức làm thứ
dân, mà Địch gia đời sau mãi mãi không được vào triều làm quan.
Sau đó chính là niêm phong phủ tướng quân, lại từ bên trong tra ra được
mười mấy vạn lượng các loại bạc trắng hoàng kim, châu báu đồ trang sức
khác không tính, ngoài ra Địch Tướng quân cực kỳ thích danh họa, danh
họa trong phủ ước chừng hơn năm mươi bức, nhà kho không ngờ có thể so
với một nửa quốc khố. Số tiền tra ra được làm người đời khiếp sợ.
Địch quý phi sau khi biết chuyện này, bất tỉnh lần nữa, mà Ôn Vương ở trong phủ chậm chạp không dám ra cửa.
Bách tính trong kinh đã biên những chuyện của Địch Tướng quân thành một bài truyền miệng, phố lớn hẻm nhỏ truyền nhau vô cùng lợi hại.
Lúc sóng gió Địch Tướng quân nhận hối lộ đang kéo dài chưa hạ nhiệt, thì ngày lành của Doãn Tiêu La và Thái tử cũng sắp tới.
Thời tiết dần dần trở lạnh, lúc Tiết Tịnh Kỳ ung dung tỉnh lại chỉ cảm thấy
bên ngoài một cơn gió lạnh thổi tới, hơi lạnh nồng đậm cùng cửa phòng
lúc đóng lúc mở trở nên cực kì thấu xương.
Tiết Tịnh Kỳ cuộn chặt chăn, nghiêng người, chỗ bên cạnh lại trống rỗng.
Cô vỗ gối, khát vọng muốn ngủ vẫn cao hơn là thức dậy, lúc đang chuẩn bị
ngủ một giấc nữa, sau lưng truyền tới giọng nói hơi buồn buồn không vui
của Nhục Nghê: “Sao tuyết đã rơi rồi? Tuyết năm nay đến còn sớm hơn năm
trước!”
Nhục Nghê không thích tuyết rơi, Tiết Tịnh Kỳ từng nghe
nàng ta nói, nhưng cô vừa nghe đến hai chữ tuyết rơi, đầu óc trong nháy
mắt tỉnh táo, vội vàng từ trên giường bò dậy, bọc chăn chạy tới cửa, vừa đẩy cửa ra, bông tuyết màu trắng xen lẫn gió lạnh ùa vào.
Bên
ngoài một mảng trắng xóa, gạch ngói màu trắng xanh sau tường lộ ra mấy
cành hoa mai, hoa mai hồng hồng nở trong tuyết trắng đẹp đến chói mắt!
“Vương phi, người còn chưa mặc quần áo, coi chừng bị lạnh, tuyết này cả ngày
lẫn đêm đều rơi, ngài muốn nhìn lúc nào cũng được.” Nhục Nghê vừa lẩm
bẩm, vừa đi tới trước mặt cô đóng cửa lại.
“Vậy những ngày kế tiếp, tuyết đều sẽ rơi?” Tiết Tịnh Kỳ theo nàng ta đi vào, bên trong phòng châm bếp lò, rất ấm áp.
Nhục Nghê gật đầu: “Đúng vậy, chắc phải đến đầu mùa xuân sang năm, tuyết mới có thể ngừng rơi.”
“Nhục Nghê, bình thường lúc tuyết rơi các ngươi chơi cái gì?” Tiết Tịnh Kỳ bỏ chăn lên giường, tùy ý để Nhục Nghê hầu hạ cô mặc vào từng lớp từng lớp xiêm áo, cuối cùng mặc một chiếc áo khoác bên ngoài với một ít lông tơ
trắng ở cổ tay áo và đường viền cổ áo, rồi khoác thêm chiếc áo choàng
dày cộm, rốt cuộc cũng hoàn thành khối lượng công việc khổng lồ này.
Nhục Nghê vừa dặm phấn vừa nói: “Ừm, đều là mấy tiểu nha hoàn trong phủ biết chơi nhiều hơn, ví dụ như ném cầu tuyết, chính là vò tuyết thành một
cục, gặp người thì ném, nhưng lúc ném thường sẽ bị người khác đánh lén
từ phía sau. Không thì chính là đắp người tuyết, còn có một số người đã
từng huấn luyện đặc biệt sẽ diễn trò ở trên băng, rất vui.”
Nghe
Nhục Nghê miêu tả, cách chơi ở thời đại bọn họ cũng không khác biệt lắm
so với hiện đại, diễn trò ở trên băng chắc là chỉ trượt băng rồi!
Chải tóc xong, cắm lên mấy cây trâm ngọc, Tiết Tịnh Kỳ không kịp chờ chạy
đến sân phía ngoài, một đám tiểu nha hoàn làm xong chuyện của mình, trốn trong một căn phòng bỏ hoang ở Đông viện lén chơi đùa.
“Vương gia đi đâu rồi?” Tiết Tịnh Kỳ đứng ở cửa Đông viện, còn chưa đi vào đã thăm dò trước vị trí của Thích Mặc Thanh.
“Vương gia sáng sớm đã tới phủ Thái tử, trước khi đi dặn dò…” Nhục Nghê hơi
bất đắc dĩ nói, lại học dáng vẻ nói chuyện của Thích Mặc Thanh nói cho
Tiết Tịnh Kỳ nghe: “Vương phi thích tuyết, chắc chắn sẽ ra ngoài ngắm
tuyết, nhớ làm giữ ấm, không được để nàng lạnh, càng không được để nàng
cùng đám nha hoàn trong phủ làm càn, nếu không chỉ hỏi tội ngươi.”
Nàng ta học rất giống, cố làm vẻ nghiêm nghị cao thâm làm Tiết Tịnh Kỳ nghe vào trong tai lại thấy tức cười thêm.
“Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi.” Tiết Tịnh Kỳ cười cười với nàng ta, nụ cười muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu.”
Nhục Nghê vừa khuyên ngăn Tiết Tịnh Kỳ đừng đi, vừa ngăn lại không được, chỉ có thể đi theo cô cùng đi về trước.
Vẫn chưa đi vào cửa Đông viện, Tiết Tịnh Kỳ đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong truyền ra, cô đợi không kịp đẩy cửa ra, còn chưa thấy rõ, một thứ màu trắng đã bay đến trên mặt cô. Trong lòng Nhục Nghê căng thẳng,
nhanh chóng rút kiếm trên lưng ra, thanh kiếm tung hoành giữa tuyết
trắng, nắm tuyết trắng kia thoáng chốc nở rộ ra.
Nha hoàn bên
trong toàn bộ đều ngơ ngẩn, vừa nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ đứng ở bên ngoài, ngây ra hai giây rồi rối rít tay chân luống cuống quỳ xuống.
Một cô gái xinh xắn vội vàng tiến lên, há miệng run rẩy nói xin lỗi: “Nô tỳ đáng chết, không ngờ đụng phải Vương phi, nô tỳ nguyện ý chịu phạt!”
Tim Nhục Nghê đập thình thích, nếu không phải tốc độ xuất kiếm của nàng ta
nhanh, phản ứng nhanh nhẹn, nàng ta căn bản không thể tưởng tượng được
nếu nắm tuyết đó đập vào người Tiết Tịnh Kỳ sẽ như thế nào!
Nhưng người trong cuộc vẫn như không có chuyện gì, vẫn mỉm cười đi vào bên
trong, áo khoác ngoài màu xanh biếc ở trong tuyết trắng hiện lên vẻ
trang nhã.
“Không sao, các ngươi đang chơi ném tuyết sao? Ta cũng gia nhập, như vậy đi, chúng ta chia hai phe, một phe chuyên phụ trách
tấn công, một phe chuyên phụ trách phòng thủ.” Tiết Tịnh Kỳ vừa nói vừa
dùng nhánh cây trên đất vạch nửa hình cung làm đường ranh, cuối cùng ném nhánh cây lên trên: “Cái này chính là đường ranh, một đội đứng ở chỗ
này giữ khung thành, người này phải tiếp lấy quả cầu tuyết của đối
phương, đội còn lại, bất kể dùng cách gì, đều phải khiến đối phương
không tiếp được cầu tuyết, hiểu chưa?”