Thích Mặc Thanh đẩy xe lăn về phòng, trời dần tối, nhưng Thích Mặc Thanh vẫn ngồi trên xe lăn không nhúc nhích, bóng dáng hiu quạnh mà kiên
cường.
Nhục Phàm đi ra từ trong bóng tối, hắn nhìn Thích Mặc
Thanh ngẩn người ngồi trên xe lăn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hỏi:
“Vương gia, ngài đang lo lắng điều gì thế?”
Thích Mặc Thanh thở
dài một hơi, Thích Vũ Hạo vì trả thù Tiết Tịnh Kỳ đã bắt đầu quay lại ra tay với Tiết thái y rồi. Đó dù sao cũng là người nhà của Tiết Tịnh Kỳ,
hắn hiểu thủ đoạn của Thích Vũ Hạo hơn bất kỳ ai.
“Tiết phủ có động tĩnh gì không?” Thích Mặc Thanh hỏi.
Nhục Phàm trả lời: “Lầu Vô Âm truyền đến tin tức Ôn Vương thuyết phục Địch
quý phi muốn con gái thứ hai của Tiết thái y là Tiết Duệ Hân gả cho Lâm
Vương làm phi.”
Nhắc tới Tiết Duệ Hân, Thích Mặc Thanh đột nhiên
nhớ tới chuyện Nhục Nghê báo cáo ngày đó. Hôm đó Tiết Tịnh Kỳ ra tay dạy dỗ Tiết Duệ Hân trên đường chưa tính, còn đồng ý gả Tiết Duệ Hân cho
Lâm Vương? Thích Mặc Thanh cảm thấy chuyện này rất thú vị, tựa như đã
tìm được cớ, hắn nói: “Đến viện Phong Hà.”
Nói xong lập tức chuyển động xe lăn, Nhục Phàm mỉm cười, bình tĩnh theo sau Thích Mặc Thanh tới viện Phong Hà của Tiết Tịnh Kỳ.
Lúc này, Tiết Tịnh Kỳ đã ngủ rồi, Nhục Nghê trông coi bên ngoài, thấy Thích Mặc Thanh và Nhục Phàm đi đến thì vui vẻ trong lòng, lập tức nhường
đường.
“Hai huynh muội các ngươi trông chừng ngoài cửa trước đi.” Thích Mặc Thanh không quay đầu lại, đẩy xe lăn đi vào.
Nhục Nghê và Nhục Phàm ở trước cửa nhìn nhau, đều bật cười, hiểu rõ trong lòng.
Động tác của Thích Mặc Thanh rất nhẹ nhàng, không hề quấy rầy Tiết Tịnh Kỳ
đang ngủ say. Hắn đi tới trước giường vén màn lên, ánh trăng mỏng manh
chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của nàng, cực kỳ xinh đẹp.
Thích Mặc Thanh vịn xe lăn leo lên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh Tiết
Tịnh Kỳ, hơi nghiêng người nhìn dáng vẻ ngủ say của cô.
Tiết Tịnh Kỳ trở mình, dựa vào hắn rất gần, hương thơm nhàn nhạt hoà lẫn với mùi
trầm hương trên người Thích Mặc Thanh lượn lờ xung quanh.
Hô hấp
của Thích Mặc Thanh có chút nặng nề, hắn đang muốn nhích xa ra thì thấy
mí mắt Tiết Tịnh Kỳ giật giật, sau đó mở mắt. Thích Mặc Thanh vốn tưởng
rằng sẽ nghe thấy tiếng thét chói tai, nhưng chỉ thấy Tiết Tịnh Kỳ chớp
mắt, vẻ mặt bình tĩnh.
Tiết Tịnh Kỳ mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy một mặt nạ quỷ ở trước mặt, hoảng hốt lấy lại tinh thần, người nằm trên
giường chính là phu quân của cô, Thích Mặc Thanh.
“Không sợ sao?” Thích Mặc Thanh không hề che giấu giọng nói vốn có của mình, âm thanh
dịu dàng hùng hậu cực kỳ dễ nghe trong đêm tối.
Tiết Tịnh Kỳ lắc
đầu, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “Giọng nói của huynh…” Cô còn chưa nói
xong đã cảm thấy trên môi chợt lạnh, eo cũng nặng nặng, cả người rơi vào lòng Thích Mặc Thanh, môi cũng bị anh hôn lên.
Không giống với
cảm giác ghê tởm khi cô hôn Thích Vũ Hạo, ngược lại, Tiết Tịnh Kỳ cảm
thấy đầu óc mình cực kỳ hỗn loạn, cảm giác kỳ diệu nói không nên lời này khiến Tiết Tịnh Kỳ cũng rất bất ngờ.
Lúc trước cô là một người
cuồng công việc, cũng không có thời gian quen bạn trai, sau khi tới cổ
đại còn nghĩ nụ hôn đầu của mình đã cho tên khốn Thích Vũ Hạo kia rồi.
Không đúng, đây mới là nụ hôn đầu thật sự. Lúc đó chỉ là môi chạm môi, nhưng
hôm nay lại khác, Thích Mặc Thanh thật sự đang hôn cô, cực hạn, triền
miên, khiến Tiết Tịnh Kỳ không thể từ chối.
Vừa hôn xong, Thích Mặc Thanh đột nhiên mất hết sức lực cười khổ: “Nàng lại bôi độc trên môi à?”
Tiết Tịnh Kỳ giật mình bừng tỉnh, lấy bình sứ từ dưới gối đổ thuốc giải ra,
nhét vào miệng Thích Mặc Thanh, trong miệng còn oán trách lẩm bẩm: “Ai
bảo huynh làm bậy như vậy chứ.”
Ngay từ lúc đầu khi hôn lên môi
cô thì Thích Mặc Thanh đã phát hiện, hắn sử dụng nội lực đối kháng kiên
trì không muốn nhả ra, mãi đến khi không chịu đựng được nữa.
Uống thuốc xong, cảm giác vô lực trên người Thích Mặc Thanh tan đi, nâng mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ còn mang vẻ mặt oán giận. Thích Mặc Thanh kéo tay để
nàng nằm xuống, hỏi: “Vì sao muốn làm những chuyện này vì ta?”
Tiết Tịnh Kỳ cười trả lời: “Vì huynh là phu quân của ta, ta không muốn để bất kỳ ai bắt nạt, sỉ nhục huynh.”
Chưa từng có ai nói như thế với hắn, nghe thấy tên hắn đều không nhịn được
run rẩy, hắn cũng chưa từng nghĩ có người sẽ xem mình như phu quân thật
sự.
Qua một lúc sau, hắn cười khổ nói: “Vậy nàng có cảm thấy phu quân là ta cực kỳ vô dụng không?”
“Không có, Thích Mặc Thanh ta không hề nghĩ vậy. Ta chỉ cảm thấy trên lưng
huynh có quá nhiều gánh nặng, phải đối mặt với quá nhiều yêu ma quỷ
quái. Ta chỉ muốn giúp huynh, không muốn để người khác làm hại đến
huynh.” Tiết Tịnh Kỳ trả lời rất nghiêm túc.
Cô một thân một mình đến đây, đã không còn bạn bè và người nhà nữa, nói không cô đơn là
không thể nào. Mặc dù không hiểu vì sao mình lại gặp phải chuyện kỳ lạ
như vậy, nhưng nếu cô đã đến đây, gặp người đàn ông như câu đố này, có
lẽ đây cũng là một loại duyên phận.
Cô muốn giúp hắn, vì chỉ có thế mới khiến cô cảm thấy mình còn một chút giá trị ở nơi này, cũng có người sẽ cần cô.
Thích Mặc Thanh đột nhiên ôm chặt lấy cô hơn, Tiết Tịnh Kỳ cảm nhận độ ấm
trong lòng hắn, không lạnh như băng giống người khác, ngược lại khiến
người ta cảm thấy rất yên tâm.
“Sau này không được bôi thuốc độc
lên môi nữa, cũng không được sử dụng cách này đối phó với kẻ thù.” Thích Mặc Thanh cực kỳ bá đạo nói.
Tiết Tịnh Kỳ thò đầu ra hỏi: “Vậy ta bỏ độc ở đâu đây?”
“Trên quần áo.” Thích Mặc Thanh không vui trả lời.
“Được, vậy trên quần áo, càng bớt phiền hơn.” Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy đề nghị
này không tệ, cô cũng không muốn nhìn thấy người xấu là hôn, hơn nữa cô
cũng không ham muốn cái chuyện này.