Lại một đêm mất ngủ.
Trời hừng sáng, bầu trời tuyết mờ ảo ở bên
ngoài phủ trắng cả một vùng đất, trên mái ngói, trên cây mơ trồng ở
trong sân, trên lối đi đều trắng xóa.
Bao trùm cả toàn bộ mặt
đất, làm đóng băng nước chảy ngàn dặm, làm thân thể của mọi người rất
lạnh, mùa đông này càng khó khăn hơn so với trước kia, càng rét lạnh
hơn.
Tiết Tịnh Kỳ trang điểm nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, gió lạnh ở bên ngoài xen lẫn hơi tuyết thổi vào mặt, khiến cho cô không khỏi co
rúm lại một chút.
“Vương phi, người phủ thêm áo choàng đi.” Bước
chân của Nhục Nghê đi theo sát ở phía sau, trong tay mang theo một áo
choàng lông tơ màu trắng nặng nề, vội vàng đuổi kịp theo bước chân của
Tiết Tịnh Kỳ, khoác áo choàng lên trên người của cô.
Tiết Tịnh Kỳ mang theo hai quầng thâm mắt quay đầu lại, trên lưng trầm xuống, áo
choàng đã phủ lên trên vai của cô, rất là ấm áp.
“Tuyết lại lớn
hơn rồi, lúc nào thì trận tuyết này mới có thể ngừng đây?” Tiết Tịnh Kỳ
suy nghĩ rất nhiều chuyện, vươn tay ra đặt trên bông tuyết ở bên ngoài.
“Bây giờ là trận tuyết lớn, có lẽ là sau này tuyết sẽ càng lúc càng lớn hơn.” Nhục Nghê đáp lời.
Tiết Tịnh Kỳ gật gật đầu, đang chuẩn bị đi về phía trước thì thấy Thích Mặc
Thanh mặt triều phục màu tím sẫm đang đi tới, trên người của chàng cũng
khoác một cái áo choàng cùng màu, dáng người đứng thẳng tắp, trông chàng lạnh lùng không thể xâm phạm. Quanh người có tuyết trắng đang bay lơ
lửng, làm cả người của chàng điều hòa tan vào thế giới băng giá.
“Tịnh Kỳ, ta phải vào cung một chuyến, phụ hoàng triệu kiến, tạm thời có thể
nói là chuyện tối ngày hôm qua ở Doãn phủ, có lẽ là phải trễ một chút
mới có thể về được. Nàng phải ăn trưa và ăn tối cho đàng hoàng, ta đã
dặn dò phòng bếp làm mấy món mà nàng thích ăn, cứ thưởng thức hoa ở
trong sân, đừng đi loạn ở khắp nơi có biết chưa?” Thích Mặc Thanh nghiêm túc nói, thấy cô gật gật đầu rồi mới quay người nhìn về phía Nhục Nghê ở bên cạnh, ra hiệu cho nàng ta chăm sóc cho Tiết Tịnh Kỳ thật tốt.
“Phải ngoan một chút.” Tiếng nói dịu dàng của Thích Mặc Thanh vừa dứt liền
rất muốn hôn lên vầng trán trơn bóng của cô, nhưng ngại Nhục Nghê ở đây
nên cũng không có hành động gì, sải bước đi ra khỏi cửa chính viện.
“Vương phi, chúng ta đi dùng bữa đi, điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Nhục Nghê đỡ Tiết Tịnh Kỳ đi đến sảnh chính, ở bên trong đã sắp xếp xếp đồ
ăn sáng cho một mình cô.
“Sáng ngày hôm nay ở Doãn phủ có động tĩnh gì không?” Tiết Tịnh Kỳ vừa mới ngồi vào chỗ thì lên tiếng hỏi.
Nhục Nghê bưng một chén chè táo đỏ hạt sen đến, trả lời lại: “Hồi bẩm vương
phi, bọn họ ngoại trừ mời pháp sư vào phủ thì cũng không có động tĩnh
gì.”
Trước đó nàng ta đã nghe thấy chuyện tối ngày hôm qua có
thích khách xông vào Doãn phủ ám sát tứ phu nhân, trong lòng cảm thấy
hoảng sợ, may mà thích khách kia không làm tổn thương đến Tiết Tịnh Kỳ.
Doãn phủ cũng đã mời pháp sư đến tụng kinh, không ngờ đến Doãn phủ cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi tang lễ này, cứu được Doãn Tiêu La trở về
nhưng lại làm cho mạng của tứ phu nhân xuống hoàng tuyền.
Tiết Tịnh Kỳ đè nén cảm giác không thoải mái ở trong lòng, đưa từng muỗng cháo vào trong miệng.
Thích Mặc Thanh vào ngự thư phòng ở bên trong, giống như chàng đã dự đoán, đã có người một nhà của Doãn phủ tập hợp, Ôn Vương cùng với thái tử, còn
lại chính là thái tử.
Mối quan hệ của ba người bọn họ khá sâu
đậm, Thích Mặc Thanh không cảm thấy giữa mình với bọn họ có quan hệ gì,
cũng chỉ là tối ngày hôm qua ở lại Doãn phủ ăn một bữa cơm, sau đó thì
gặp thích khách mà thôi.
Nhi thần tham kiến phụ hoàng, Thích Mặc Thanh đi thẳng đến giữa hành lễ một cái.
Gia Thành Đế phất phất tay ra hiệu cho chàng đứng dậy.
Ôn Vương ở bên cạnh cũng cung kính theo lễ nghĩa mà gọi chàng một tiếng tứ ca, chàng lại lên tiếng chào hỏi với Doãn Quốc Công và thái tử.
“Mọi người hẳn cũng đã biết chuyện tối ngày hôm qua ở Doãn phủ có thích
khách, đồng thời còn ám sát tứ phu nhân, hại hoàng gia của chúng ta mất
hết mặt mũi. Cho nên ngày hôm nay ta muốn hỏi cái nhìn của mọi người một chút.” Gia Thành Đế nghiêm túc lên tiếng nói.
Doãn Quốc Công
vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nói lời nào, trên người quấn một chiếc áo choàng màu trắng rất nặng nề, quấn lại rất chặt, xương cốt già yếu
giống như là trải qua vô số trận mưa tuyết gian nan vất vả, đã kích lần
này dường như là còn muốn lớn hơn so với đã kích của Doãn Tiêu La mang
đến cho ông ta.
“Thái tử, ngươi nói trước đi.” Gia Thành Đế thấy không có người nào mở miệng nói chuyện, cho nên gọi thẳng thái tử.
Mấy ngày nay thái tử vẫn luôn đóng cửa không đi ra ngoài, tất cả mọi người
đều cho rằng hắn ta bị Doãn Tiêu La từ hôn cho nên cảm xúc xuống thấp,
không chịu đi ra ngoài gặp người khác, ngay cả tảo triều cũng không
thường xuyên có mặt, thật ra thì cũng chỉ có mấy người bọn họ biết nội
tình.
“Phụ hoàng, theo nhi thần nhìn thấy, chuyện này không đơn
giản như vậy. Lần ám sát này chắc chắn là có người mưu đồ bí mật từ lâu, nếu không thì cũng sẽ không thể giả trang thành con hát Đồng Thành đặc
biệt đến để hát tuồng cho Doãn Quốc Công, từ đó mà ám sát tứ phu nhân.”
Thái tử tiến lên một bước rồi nói.
“Nói cách khác, chuyện này đã
có người lên kế hoạch từ sớm để ám sát Doãn tứ phu nhân?” Lông mày của
Gia Thành Đế nhíu lại rất chặt, nghe phân tích của hắn ta, chuyện này
đã có nguyên nhân để tìm kiếm.
Ở trên trán của Ôn Vương chậm rãi hiện ra giọt mồ hôi lạnh, hai tay của hắn ta khép đặt lại trong áo, nắm lại thật chặt.
“Nếu như khi thần đoán không sai thì có lẽ là vậy, phụng hoàng, cách tốt
nhất chính là khảo vấn những con hát đã được bắt lại kia...” Thái tử nói đến đây thì liền bị Thích Mặc Thanh đánh gãy.
“Không, nhi thần
cho rằng cách này không thể dùng được.” Thích Mặc Thanh tiến lên một
bước đứng song song với thái tử: “Phụ hoàng, mỗi một tổ chức sát thủ đều có cách riêng của bọn họ, bọn họ sẽ không cho phép người nào làm nhiệm
vụ thất bại sống sót, cho dù có bắt được bọn họ thì cũng sẽ không khảo
vấn được cái gì. Đồng thời, nhi thần cho rằng mục đích của bọn họ cũng
không phải là Doãn tứ phu nhân.”
Gia Thành Đế đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, trong
giọng nói mạnh mẽ mang theo lửa giận: “Vậy mục đích của bọn hắn lại là
ai?”
Thích Mặc Thanh gật gật đầu: “Chuyện xảy ra vào đêm hôm đó
nhi thần cũng có ở Doãn phủ, bởi vì Tịnh Kỳ đã cứu được tam tiểu thư cho nên Doãn Quốc Công đã tổ chức yến tiệc trong phủ để tạ ơn. Đêm đó đã
mời gánh hát Đồng Thành đến, không chừng những sát thủ này cũng là người của Đồng Thành, nói không chừng đã thay thế mạo danh gánh hát Đồng
Thành và xâm nhập vào Doãn phủ. Hơn nữa mục đích của bọn họ cực kỳ rõ
ràng, đao nào cũng chí mạng, lại bước từng bước đi đến gần phía của Doãn Tiêu La.”
Lúc đó chàng đã nhìn thấy rất rõ ràng, cũng bắt đầu từ lúc đó trong lòng của chàng có lẽ cũng đã biết là ai muốn đưa Doãn Tiêu La vào chỗ chết, cho nên chàng càng không thể để cho bọn hắn đạt được ý đồ, nếu như vậy thì cố gắng trước mắt đều sẽ uổng phí hết toàn bộ.
“Hoàng thượng, vi thần nghĩ là chuyện này không nên nhắc đến nữa. Cho dù là ám sát tứ phu nhân, vi thần cũng không muốn truy cứu, dù sao người chết
cũng không thể sống lại được, vi thần chỉ muốn để tứ phu nhân yên ổn mà
rời đi.” Doãn Quốc Công đã một lúc lâu không mở miệng nói chuyện rốt
cuộc cũng nhịn không được mà lên tiếng, bộ dạng của ông ta trông rất yếu ớt.
“Doãn Quốc Công, ngươi phải suy nghĩ cho thật kỹ.” Gia
Thành Đế cực kỳ không hiểu hành động của ông ta: “Vi thần đa tạ ý tốt
của hoàng thượng, hiện tại vi thần chỉ muốn lập tức hồi phủ để đưa tứ
phu nhân đi một đoạn đường.” Cuối cùng Doãn Quốc Công cúi người xuống,
cúi thấp đầu, trong giọng nói lộ ra tinh thần sa sút.
“Chuyện này liên quan đến mặt mũi hoàng gia của trẫm, trẫm không thể nào để hung
thủ ung dung ngoài vòng pháp luật được, có lần thứ nhất thì sẽ có lần
thứ hai, trẫm sẽ không bỏ qua chuyện này.” Sắc mặt Gia Thành Đế nghiêm túc phản bác lại cách nói của Doãn Quốc Công.
Nếu như hoàng đế
đã lên tiếng thì cũng không có người nào có thể phản bác được, Thích Mặc Thanh dẫn đầu mở miệng nói: “Phụ hoàng, theo cách nhìn của nhi thần,
lời của Doãn đại nhân cũng không phải là không có đạo lý, bây giờ chuyện quan trọng nhất đó chính là trở về đưa tiễn Doãn tứ phu nhân. Về phần
hung thủ, cũng đã bị giải quyết tại chỗ, cách nhìn của nhi thần và Doãn
đại nhân nhất trí với nhau.”
Dường như là Gia Thành Đế không
ngờ đến Thích Mặc Thanh lại có thể nói như vậy, hai mắt trợn trắng. Kể
từ sau khi vết thương ở chân của Thích Mặc Thanh khôi phục lại, đây vẫn
là hoàng tử mà ông ta tự hào nhất, nhưng mà bây giờ lại nói ra suy nghĩ
trái ngược với ông ta, thật sự làm cho ông ta cảm thấy tức giận.
“Ôn Vương, ngươi cảm thấy như thế nào?” Gia Thành Đế liếc mắt qua nhìn Ôn Vương đang đứng ở trong góc không nói một lời.
Ôn Vương một mực vẫn không lên tiếng đúng lúc hấp dẫn sự chú ý của ông ta, mấy ngày gần đây chuyện của hắn ta và Doãn Tiêu La làm cho dư luận xôn
xao, mọi người đều biết hiện tại gả Doãn Tiêu La cho hắn ta, sau này đều là người một nhà.
Ôn Vương dường như không ngờ đến Gia Thành
Đế sẽ hỏi hắn ta chuyện này vào thời điểm này, giật mình ngẩng đầu lên, dùng hết toàn bộ sức lực ổn định cảm xúc của mình, bước từng bước đi
lên phía trước.
“Phụ hoàng, nhi thần, thân thể của nhi thần không thoải mái, chuyện này cả hai bên đều có lý, nhi thần, nhi thần cảm thấy đều có thể.” Ôn Vương cúi đầu, bây giờ ý kiến của Doãn Quốc Công và
Thích Mặc Thanh giống nhau như vậy thì người mà hắn ta có thể dùng cũng
chỉ có thái tử.
“Thái tử, chuyện này giao cho ngươi đi làm, trong vòng mười ngày trẫm phải biết được rốt cuộc đám sát thủ kia là do ai đã phái tới, có mục đích gì.” Gia Thành Đế dặn dò nói.
Dưới cái
nhìn của thái tử, chuyện này là một bước rất quan trọng để hắn ta có thể nhận được sự sủng ái của Gia Thành Đế, nếu như hắn ta điều tra ra
được là do ai đã ám sát tứ phu nhân, như vậy thì hắn ta đã có thể lấy là sự sủng ái của Gia Thành Đế, cớ sao lại không đi làm.
Nếu như thất bại... không có chuyện thất bại, chuyện này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
“Nhi thần lĩnh mệnh.” Thái tử nghiêm túc nói.
Sau khi đã sắp xếp xong hết tất cả, người rời đi trước nhất chính là Doãn Quốc Công.
Mà Ôn Vương cũng không tiếp tục chờ đợi thêm một giây nào, ở trên người
đều là mồ hôi lạnh lấm tấm, sau khi vội vàng cáo biệt thì liền rời khỏi
hoàng cung.
Còn lại cũng chỉ còn Thích Mặc Thanh và thái tử, hai
người bọn họ sóng vai cùng nhau đi ra ngoài ngự thư phòng, tuyết lớn
chậm rãi bay lả tả ở trên người của hai người bọn họ, dưới chân chính là tuyết trắng nặng nề.
“Chúc mừng đại ca, lần này phụ hoàng rất xem trọng huynh.” Thích Mặc Thanh cười nói.
Thái tử cười cười: “Chẳng qua là đúng lúc đoán chuẩn tâm tư của phụ hoàng mà thôi, nào có xem trọng chứ. Nói đến chuyện này, gần đây phụ hoàng hay
nhắc nhiều nhất đó chính là tứ đệ.”
Khóe miệng của Thích Mặc
Thanh kéo ra một đường cong mơ hồ: “Đại ca khiêm tốn, đệ cũng chỉ là bởi vì vết thương ở chân đã lành, cho nên mới có thể thường xuyên đến thỉnh an phụ hoàng.”