Niềm vui trùng phùng khiến hai người vui mừng, Minh Khê cũng có chút cảm giác an ủi, dù sao Triều Mị Băng là sư phụ của mình, nhiều năm như vậy
đều chưa từng thấy ông nhắc tới người thân, bây giờ cuối cùng gặp lại,
ông cũng cực kỳ mừng rỡ.
“Sư phụ, con lại đi xào hai món rau, ông cháu hai người uống với nhau một ly.” Minh Khê cầm tạp dề bên cạnh đi vào phòng bếp.
“Tịnh Kỳ, nhiều năm như vậy ông ngoại không đi tìm con, con có giận ông ngoại không? Thực ra ông cũng muốn đi thăm con, thăm mẹ con, nhưng ông không
bỏ xuống mặt mũi được!” Triều Mị Băng lần đầu tiên nói ra lời trong lòng mình, nhiều năm vậy rồi, ông trước giờ không dám nhìn thẳng vào vấn đề
này.
Trong ấn tượng bản thân trước giờ chưa từng có từ ông ngoại, có lẽ là quá xa lạ, bây giờ hiểu cũng không có cảm xúc bao nhiêu, chỉ
là vào lúc cô đơn buồn bã tìm thấy người thân, chỉ là một loại cảm giác
an ủi.
“Nương con trước giờ chưa từng trách ông, bà luôn nói ông
là phụ thân lợi hại nhất trên đời, cho tới ngày rời đi, bà cũng không
quên ông.” Chỉ là trước giờ chưa từng nhắc tới ông trước mặt con mà
thôi, những lời này Tiết Tịnh Kỳ không nói.
Triều Mị Băng thật sự cực kỳ mừng rỡ, lần đầu tiên nghe thấy đánh giá của nữ nhi đối với mình từ miệng người khác, mỗi lần nhớ tới, trong lòng cũng sẽ có cảm giác
đặc biệt.
“Linh Nhi thật sự nói vậy? Nó nói ông là phụ thân lợi
hại nhất trên đời này, nhưng mà...Ông cảm thấy ông là phụ thân tệ nhất
trên đời, không chỉ không ủng hộ nó, hơn nữa luôn không gặp mặt nó, cho
tới khi nó rời đi...”
Triều Mị Băng hối hận sâu sắc những chuyện mình từng làm, cầm ly rượu lên, uống hết ly này tới ly khác.
Nhìn biểu cảm bi thương của Triều Mị Băng, Tiết Tịnh Kỳ có chút hối hận mình nói nhiều như vậy, không có gì đau khổ hơn nhắc tới chuyện cũ.
“Dạ, ông ngoại, chúng ta không nói nhiều nữa, thù của nương con đã báo rồi,
người từng tổn thương bà, đều đã chết rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nhắc tới chuyện này, đôi mắt khẽ híp, chỉ cần nhớ tới giây phút người nhà họ Tiêu bị
hành quyết, trái tim cô mới có chút khoái cảm.
Hai mắt Triều Mị Băng mở to, chậm rãi đặt ly rượu xuống, trầm giọng nói: “Là ai tổn thương Linh Nhi?”
Tiết Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dần âm lãnh: “Chính là người của
Tiết gia, sau khi gả vào Tiết gia, nương con chưa từng có ngày nào sống
yên, bây giờ người Tiết gia đều chết, linh hồn nương con ở trên trời
cũng an nghỉ rồi.”
Nhớ lại ngày tháng gả cho Tiết gia cũng không
phải dễ sống, lại là hoàng thân quốc thích, chức quan lớn, rất nhiều quy củ lễ nghi phải tuân thủ, lại thêm một đống thê thiếp bên cạnh, nữ nhân rồi sẽ có một ngày dung nhan tàn phai, sao có thể luôn giữ được sủng
ái?
“Đừng nói nương con nữa, nói con đi, vậy thân phận của con
chính là Minh Vương phi Tiết Tịnh Kỳ?” Triều Mị Băng có chút cả kinh
nhìn người trước mặt, thực sự khó tin.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, không ngần ngại nói hết mọi chuyện: “Con là Tịnh Kỳ,
chuyện xảy ra quá khó tin, nói ra có lẽ ông sẽ không tin, ông cũng từng
nghe chuyện một năm trước Minh Vương phi bị lửa thiêu chết trong một căn nhà tranh ngoài kinh thành đi?”
Triều Mị Băng liên tục gật đầu:
“Từng nghe, không nghĩ tới con lại còn sống? Nhưng ông từng lén ra khỏi
sơn cốc nhìn con, con, con không phải là dung mạo này!”
“Đây
chính là điều con muốn nói, người đó là Tiết Tịnh Kỳ, mà con bây giờ mới là con thật sự, tóm lại, con không phải người nơi này, con cũng không
biết tại sao linh hồn của con có thể tùy ý qua lại giữa hai thân thể
này, thân thể đó chết rồi, bèn tới thân thể này.” Tiết Tịnh Kỳ buông
tay, bỗng nhiên, tiếng chiếc dĩa va lên bàn truyền tới, vừa quay đầu,
chỉ thấy Minh Khê có chút không vui đứng trước mặt cô.
“Ngươi cho rằng chúng ta sẽ tin lời của ngươi? Diện mạo của ngươi căn bản không
giống Minh Vương phi, chỉ vài lời đã muốn lừa sư phụ, ta sẽ không tin
ngươi.” Minh Khê không thân thiện nói, không biết tại sao vừa nãy còn
rất tốt, bây giờ lại đổi mặt rồi.
Đối với sự không vui của hắn
ta, Tiết Tịnh Kỳ không muốn nói gì nhiều, thanh giả tự thanh, ánh mắt cô cũng lạnh lẽo liếc nhìn hắn ta, không còn là dáng vẻ thân thiện lúc
đầu, hai người dần lộ sắc bén.
“Minh Khê, ngươi đừng nói linh
tinh, ta tin Tịnh Kỳ, cảm giác trong lòng ta chính là như vậy, quyển
sách ta biên soạn chỉ có Linh Nhi từng đọc.” Ánh mắt Triều Mị Băng nhìn
ly rượu trên bàn, trách móc.
“Sư phụ, người chớ có bị tình thân làm đầu óc mê muội.” Minh Khê lời nói kịch liệt.
“Đừng nói nữa, Tịnh Kỳ, vậy tình cảm của con và Minh Vương có tốt không? Nam
tử hoàng gia họ không một ai là người tốt, nếu không tốt, con đừng quay
về nữa, ở đây cùng ông ngoại rất tốt?” Triều Mị Băng không có cảm giác
hung hăng như Minh Khê, ngược lại có sự thương cảm nhàn nhạt.
Tiết Tịnh Kỳ vốn không định để ý tới lời nói kịch liệt của Minh Khê, thị thị phi phi, lâu rồi sẽ rõ, không cần gấp gáp nhất thời.
“Chàng rất
tốt với con, con muốn ở đây vài ngày rồi đi tìm chàng, nhưng dung mạo
này của con, đã không phải là Tiết Tịnh Kỳ trước đây nữa, không biết
chàng có còn nhớ con không.” Giọng Tiết Tịnh Kỳ dần trầm thấp, vấn đề
này chính là chuyện quấy nhiễu cô mỗi đêm không thể ngủ được.
Nói tới chuyện này, Triều Mị Băng vỗ mạnh bàn, giọng tức giận: “Tên tiểu tử thúi đó, tốt với con cũng thôi đi, nếu nó không tốt với con, ta sẽ xé
da nó!”
Thì ra đây chính là cảm giác có người thân, có người yêu
thương, có người vĩnh viễn làm chỗ dựa sau lưng mình, ấm áp, thân thiết
như vậy.
“Sẽ không, chàng thật sự rất tốt với con.” Tiết Tịnh Kỳ chỉ cần nghĩ tới Thích Mặc Thanh, trong lòng tràn đầy cảm giác chua xót.
Mặc dù chàng có lúc bá đạo, ham muốn chiếm hữu với cô rất mạnh, nói một
không nói hai, nhưng tình yêu chàng dành cho cô không gì có thể sánh
được, cô vĩnh viễn cũng không thể quên được cảm giác ở bên chàng, ấm áp
không nói nên lời.
“Vậy thì tốt, cô nương lớn rồi, rồi sẽ muốn gả đi, mặc dù ta không biết phẩm đức Minh Vương thế nào, nhưng cũng có
nghe đồn đãi bên ngoài, chuyện chữa bệnh miễn phí trên đường lần trước
làm với con rất tốt, bách tính trong kinh thành đã lâu không được chữa
bệnh miễn phí, mà thuốc còn đắt hơn giá dầu, cũng không thể để bách tính luôn uống thuốc đắt, khám bệnh đắt đi.” Triều Mị Băng mặc dù ở trong
núi sâu, nhưng mỗi tháng đều sẽ xuống núi ba bốn ngày.
Thứ nhất
là vì mua bán dược liệu hái được, mang theo chút củi gạo dầu muối về,
thứ hai cũng là vì nghe ngóng vài chuyện xảy ra gần đây trong kinh
thành. Ở trong núi sâu rừng già, nhưng cũng không thể thoát ly với bên
ngoài.
Tiết Tịnh Kỳ cười cười, lần chữa bệnh miễn phí đó thực ra
không chỉ là vì bách tính trong kinh thành, mà là...cô nói với Triều Mị
Băng ba chữ tú ân ái ông cũng không hiểu nổi, vẫn là không nói.
“Quả thực như vậy, nếu bách tính sống không tốt, không có ngân phiếu trong
tay, trị an xã hội sẽ hỗn loạn, đây là chuyện lớn ảnh hưởng an toàn quốc gia.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ gõ bàn, hoa văn gỗ nhìn có chút hoa mắt.
Mắt Triều Mị Băng lướt qua kinh ngạc, không nghĩ tới Tiết Tịnh Kỳ lại có học thức và tấm lòng như vậy, thực sự không đơn giản.
“Bây giờ quốc gia cũng xem là ổn định, nước láng giềng không tranh đấu, cũng không xuất hiện vấn đề nội loạn nước Thích Diệp, so với các quốc gia
khác mà nói, chúng ta xem là tốt.” Triều Mị Băng vuốt râu, làm như trầm
ngâm: “Nếu không thế này, chuyện con quay về cũng không vội, ở lại trong núi trước rồi nói, mấy ngày sau lúc xuống núi, ta lại kêu Minh Khê thăm dò chút tin tức.”
Như vậy cũng tốt, đã không quá vội vàng, cũng
có thể cho mình cơ hội chuẩn bị, rốt cuộc nên dùng cách nào để gặp Thích Mặc Thanh.
“Được, vậy thì như vậy.” Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, trong lòng vốn còn hỗn loạn thoáng chốc trở nên tỉnh táo hơn.
Sau khi biết bước tiếp theo nên làm thế nào, chuyện quan trọng nhất chính
là chuẩn bị, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, Tiết Tịnh Kỳ cũng
không định kế hoạch gì, đến đâu hay tới đó, giết vào phủ đệ của Thích
Mặc Thanh. Hay là chế tạo gặp gỡ ngẫu nhiên, khóc thương ngày tháng
trước đó không thể gặp gỡ.
Lại là tiếng đập bàn ‘rầm’ một cái,
Minh Khê rất không khách sáo đặt dĩa thức ăn lên bàn gỗ, hắn ta nghiêng
người một tay chống bàn, mặt không biểu cảm nói: “Trước đó, ta muốn thử
so y thuật với ngươi, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ giúp ngươi xuống núi
nghe ngóng tin tức, nếu ngươi thua, cho dù ta xuống núi cũng sẽ không
giúp người nghe ngóng tin tức. Thế nào?”
Hàng mày cao ngạo thon
dài của hắn ta rõ ràng có chút lãnh đạm, đối diện với khiêu chiến của
hắn, Tiết Tịnh Kỳ căn bản không để trong mắt, quay đầu sang cười lạnh
một tiếng: “Tại sao ta phải tiến hành thi đấu nhàm chán như vậy với
ngươi? Cho dù không có ngươi, tự ta cũng có thể xuống núi, căn bản không cần ngươi!”
Giọng nói có chút quyết đoán truyền vào trong tai
Minh Khê, khiến hắn ta càng có suy nghĩ muốn so cao thấp với Tiết Tịnh
Kỳ, hắn ta biết cô biết y thuật, hơn nữa có thể không ngửi không hỏi
cũng biết tác dụng và vận dụng của thảo dược. Cho dù là dưới tình huống
ngủ say một năm, cô cũng có thể nắm rõ chuyện bên ngoài trong lòng bàn
tay, người như vậy, nhất định không phải kiếp chờ đợi.
Nhưng nghe tới đây, hai mắt Triều Mị Băng sáng lên, đứng bật dậy, vỗ vỗ tay: “Đây
là một chủ ý hay, nhưng Minh Khê, cho dù Tịnh Kỳ thua, ngươi cũng nên
xuống núi giúp nàng dò hỏi tin tức, như vậy ta liền có thể biết trình độ y thuật trên người Tịnh Kỳ, dễ truyền tuyệt học cả đời của ta cho các
người!”
Triều Mị Băng có được hậu nhân vui mừng đến không biết
đông tây, người thân của mình có thể kế thừa học thức của mình là một
chuyện vô cùng tốt. Ông xoay người nhìn cây cầu nhỏ dưới đình, mắt phát sáng.
“Rốt cuộc ai mới là đồ đệ của người?” Minh Khê thấy Triều Mị Băng vui mừng đến không biết trái phải, lãnh đạm thầm thì.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã bỏ chuyện này ra sau đầu, xoay người ngồi xuống
uống rượu, hắn từ nhỏ đã theo Triều Mị Băng học y thuật, dù ít dù nhiều
cũng sẽ theo ông uống chút rượu, đến cuối cùng lại luyện được tửu lượng
không tệ.
Ngụm rượu buồn bực xuống bụng, Triều Mị Băng bên cạnh
không nói gì, thưởng thức xong cảnh đẹp tuyết rơi bên ngoài, lại ngồi
xuống, mấy người cười ha hả nói chuyện một phen.
Có người vui có
người sầu, tuyết ở kinh thành đã ngừng, dáng vẻ hoàn toàn không giống
trong sơn cốc, tuyết kinh thành dày đặc lại tới ào ạt, nào bằng tuyết
nhẹ ấm áp trong sơn cốc.
Trên lan can lầu cao trong Minh vương
phủ, Thích Mặc Thanh đứng thẳng người mặc áo khoác lông chồn màu đen,
vóc dáng thẳng tắp cao ráo, mỗi khi màn đêm giáng xuống, chàng đều có
thể nhớ tới Tiết Tịnh Kỳ cùng chàng trải qua ngày đông trong cảnh tuyết.
Bây giờ, đây đã là ngày đông thứ hai rồi, vốn có thể vào ngày đông này để
Tiết Tịnh Kỳ mặc áo lông hồ ly chàng tự tay săn cho cô...
“Vương
gia...bên ngoài gió to, xin người nhanh chóng vào phòng đi, nô tỷ nghe
nói người gần đây có chút phong hàn...” Một tiểu nha hoàn nhỏ bé linh
lung, giọng nói thanh thúy đi tới phía trước, còn chưa vào trong đình,
đã bị Thích Mặc Thanh khiển trách.
“Cút ra! Ai cho người đến?” Giọng Thích Mặc Thanh lạnh lùng, vô cùng nghiêm túc.
Nha hoàn đó bị giọng nói của chàng dọa sợ lùi về phía sau, nước mắt ròng
ròng, thân thể run rẩy, xem ra lần này không có hi vọng rồi, bèn lập tức muốn lùi xuống.
“Đợi chút.” Thích Mặc Thanh bỗng nhiên nói: “Ngươi là nha hoàn hầu hạ nơi nào, tên gì?”
Đôi mắt tiểu nha hoàn bỗng chốc sáng lên, hưng phấn ngẩng đầu, đây là có hi vọng rồi? Minh vương hỏi tên mình, thật là thụ sủng nhược kinh, không
phải nàng ta sắp bay lên đầu cảnh rồi sao?
Nha hoàn hưng phấn không khép được miệng lập tức nói: “Nô tỳ Ngọc Xuân, là nha hoàn quét dọn ở bắc viện!”
“Được, ngày mai đi lĩnh lương tháng, không cần ở trong phủ nữa.” Thích Mặc
Thanh lạnh lùng nói, giọng điệu mệnh lệnh nhất thời tiêu tan trong gió,
chỉ để lại bóng lưng nghiêm túc lãnh đạm.
Sao lại như vậy? Từ sau khi vương phi rời đi, vương gia chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ tử
nào, nàng ta còn cho rằng...thì ra tất cả chỉ là ảo tưởng của mình mà
thôi.