Thích Mặc Thanh vẫn nắm tay Tiết Tịnh Kỳ, không hề ngoảnh đầu lại nói: "Giả Sơn, Nhục Nghê, chào hỏi Thái tử cho tốt."
Giọng nói mang theo sự xa lánh lạnh lùng. Giọng nói lạnh lùng đến mức dường
như có thể ngưng tụ không khí xung quanh. Từ trước đến nay hắn không bao giờ có quá nhiều cảm xúc. Bất kể đối mặt với sự vật sự việc thế nào thì cũng lạnh lùng, nhưng chỉ lúc nắm tay Tiết Tịnh Kỳ, người khác mới cảm
thấy sự ấm áp của hắn.
"Thái tử, xin mời." Nhục Nghê làm một động tác mời, chào đón Thích Mạch Tường vào trong.
Vừa bước vào sân, Tiết Tịnh Kỳ đã thấp giọng hỏi: "Tại sao lại cho hắn vào?"
Thích Mặc Thanh khẽ vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Trả lại thứ đồ đáng ra nên là của hắn."
Hóa ra là muốn trả lại chiếc vòng tay bằng ngọc bích cho Thích Mạch Tường.
Tiết Tịnh Kỳ hiểu rồi, bất kể mục đích của hắn là gì thì đều muốn nói rõ ràng với hắn.
Trong phòng trà phủ Minh Vương, một nha hoàn đang pha
trà cho mấy người, trà đem ra uống là Bích Loan Xuân. Lá trà nhỏ cong
cong được rót nước nóng lên rên khiến tất cả đều nở ra, từ từ nở dài ra
trong chiếc cốc trắng. Một lúc sau, mùi trà thoang thoảng từ từ phả vào
mặt.
"Quả nhiên là trà ngon. Đã lâu rồi không đến chỗ Tứ đệ ngồi
chơi, thật không ngờ trà ở đây lại thơm đến vậy." Thích Mạch Tường nhấp
một ngụm trà và khen ngợi.
Hoàn toàn không thể nhìn thấy biểu cảm
trên khuôn mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ của Thích Mặc Thanh. Hắn lạnh lùng
cười, ngay cả đôi mắt cũng trở nên sắc nét: "Thái tử dường như đã quên
một chuyện, nếu nói đến trà thì phải là trà trong phủ của huynh tốt hơn ở đây. Vài ngày trước lục soát trong kim khố nhà tham quan thái thú ở
Khánh Thành đã tìm thấy một loại trà được Phụ hoàng đặc biệt thưởng cho
huynh, không ngờ trong phủ tham quan cũng có loại trà đó đấy.”
Lời vừa nói ra lập tức khiến nét mặt của Thích Mạch Tường thay đổi, đôi mắt hắn nhanh chóng nheo lại.
Lúc đó hắn vì muốn lôi kéo các thế lực và củng cố mối quan hệ với các thành mà đã bí mật đi đánh động các mối quan hệ. Thái thú quận Khánh Thành
rất thích uống trà nên hắn đã tặng lá trà ngon do nước láng giềng tiến
cống. Ai biết được còn chưa tặng tới được vài ngày hắn ta đã bị người ta tra ra tội nhận hối lộ. Khi lục soát trong phủ, những lá trà đó lại
được đặt ở vị trí nổi bật nhất.
Lúc Thích Mạch Tường đi điều tra sau
khi chuyện xảy ra, cũng không thể điều tra ra. Mặc dù vấn đề đã qua từ
lâu, nhưng cũng vẫn là một cái gai bị mắc kẹt trong cổ họng hắn.
Chẳng qua chỉ là trong khoảnh khắc, rất nhanh trở lại trạng thái bình thường, hắn lại nhìn Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt cô không nhìn về phía mình mà luôn
luôn nhìn về phía Thích Mặc Thanh.
Hắn không hiểu, tên tàn phế Thích
Mặc Thanh này rốt cuộc có thứ gì tốt chứ? Hắn chính là đương kim Thái
tử. Trong tương lai, giang sơn vạn dặm này sẽ thuộc về hắn. Đi theo hắn, sau này nàng sẽ có vinh hoa phú quý vô tận.
Hai tay hắn siết chặt
tay áo, cố gắng làm cho nét mặt mình trông bình thường nhất có thể: "Tứ
đệ nói đùa rồi, trà trong phủ ta vẫn là không sánh bằng trà trong nhà
đệ, không chỉ là trà, đến người cũng đều thơm ……"
Hắn cố tình nhấn mạnh chữ "người", ánh mắt còn hướng về Tiết Tịnh Kỳ, trong lời nói chứa đầy sự chế giễu không thương tiếc.
Ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Thích Mặc Thanh lập tức lướt qua mặt hắn
ta, hai bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, năm đốt ngón tay nhô ra,
gân xanh như sắp nổ tung, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Tiết Tịnh
Kỳ nắm lấy tay hắn, từ từ gỡ ra.
"Vương gia, đồ ngài muốn đây ạ." Giọng nói của quản gia vang lên sau lưng, hắn đặt chiếc hộp trong tay lên trên bàn dài.
"Đưa nó cho Thái tử." Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói.Quản gia lại đưa nó cho Thích Mạch Tường, sau khi mở chiếc hộp thì đặt nó
trước mặt hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn sững sờ một lúc, sau đó lại nở nụ
cười.
"Tịnh Kỳ, nàng không thích thứ đồ này sao?"
Tiết Tịnh Kỳ mím môi lắc đầu, nhìn hắn nói: "Ta vẫn thích chiếc trâm ngọc bích hơn chiếc vòng tay ngọc này. Ngài nên lấy lại thì hơn."
Chiếc trâm hoa sen cài trên đầu cô như đang lờ mờ phát sáng làm tổn thương sâu sắc trái tim
của Thích Mạch Tường. Đôi môi hắn khẽ động, đang định nói gì đó thì đã
bị Thích Mặc Thanh cắt ngang.
"Thái tử, lần trước Phụ hoàng có nói về trận lụt ở sông Trường Giang huynh có manh mối gì không? So với chiếc
vòng tay ngọc bích này, điều này quan trọng hơn đối với bách tính cả
nước!" Thích Mặc Thanh nhếch môi cười nhạo.
Sau khi Thích Mạch Tường
khỏi bệnh đã bắt đầu được Thích Hàm Gia sắp xếp một số nhiệm vụ lớn nhỏ. Lần này, vấn đề lũ lụt ở sông Trường Giang là một trong số đó. Không
chỉ có hắn mà còn một số huynh đệ bọn họ hỗ trợ bên cạnh.
Sự việc lần này liên quan đến cách nhìn của Thích Hàm Gia đối với mấy người bọn họ, vì vậy bọn họ đều sẽ nỗ lực hết mình để nghĩ ra kế sách trị thủy.
"Cũng đúng, vậy ta sẽ quay về trước." Thích Mạch Tường thể hiện sự tu dưỡng vô cùng tốt đứng dậy, khóe miệng vẫn mỉm cười.
Khi hắn chuẩn bị bước ra khỏi phòng trà, Tiết Tịnh Kỳ nhắc nhở: “Thái tử,
ngài quên chưa lấy đồ của mình." Nói xong, cô lại bảo một nha hoàn nhỏ
đưa cho hắn.
Thời khắc này, nụ cười trên khuôn mặt của Thích Mạch Tường đóng băng, cầm lấy cái hộp, không hề ngoảnh đầu lại đi ra ngoài.
Sắc trời bên ngoài trong xanh và sáng sủa, nhưng hắn dường như không thể
nhấc bước chân lên. Hắn nắm chặt chiếc hộp chứa chiếc vòng tay chạm khắc phượng bằng ngọc đang nằm lặng lẽ trong tay.
Ánh mắt hắn hơi lạnh
lùng, từ từ run rẩy cầm lấy chiếc vòng ngọc đưa lên trước mắt, mỉm cười
tuyệt vọng về phía ánh sáng mặt trời. Đột nhiên, bàn tay to lớn đập mạnh xuống nền đất cứng, “choang” một tiếng, chiếc vòng ngọc bích lập tức vỡ nát.
Hai người này muốn diễn một vở kịch phu thê ân ái mặn nồng để
làm cho hắn nao núng sao, thực sự là đã quá coi thường Thích Mạch Tường
hắn rồi. Những gì mà hắn muốn từ trước đến nay chưa bao giờ không đạt
được.
Tiết Tịnh Kỳ, hắn nhất định phải có được nàng.
Sải bước ra
khỏi phủ Minh Vương, quản gia tốt bụng tiễn hắn ra ngoài, băng qua con
đường nhỏ lát bằng đá xanh trước cửa, sử dụng võ công xoay người đã tới
đường lớn.
Đường phố nhộn nhịp náo nhiệt vô cùng, những người bán
hàng rong đi tới đi lui, thỉnh thoảng va chạm vào hắn, nhìn thấy cách ăn mặc của hắn thì cúi thấp đầu xin lỗi, còn đuổi theo vài bước, đến tận
khi Thích Mạch Tường nói không sao thì mới rời đi.
“Mượn rượu giải
sầu càng sầu hơn, rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh..." Trên
con đường trong con hẻm bán rượu liên tục truyền tới vài câu thơ. Thích
Mạch Tường đã từng tới chỗ này, chính là một kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành.
Thích Mạch Tường quay người lại bước vào, nhưng còn chưa bước được vào trong hắn đã nghe thấy tiếng một người phụ nữ đang khóc lóc
sau lưng hắn truyền tới, nũng nịu như tiếng chim oanh, âm thanh này vốn
không thực sự khiến người ta cảm động, chỉ cần lắng nghe cẩn thận, giống như giọng nói của một người.
"Đại ca, đại ca, cầu xin huynh hãy cứu
mẹ của ta. Mẹ ta vẫn còn sống, cầu xin các huynh cho ta một ít bạc, ta
sẵn sàng làm trâu làm ngựa..."
"Tịnh Kỳ..." Thích Mạch Tường lẩm bẩm cái tên trong miệng.
Hắn tìm nơi phát ra âm thanh, lúc đến nơi, có rất nhiều người vây quanh
trước cô gái đó. Nàng ta mặc một bộ quần áo vải thô màu xám nhạt, cả
người vô cùng phổ thông, nhưng lại có đôi mắt to và sáng, trên thắt lưng đeo một miếng vải, vòng eo cũng rất duyên dáng.
"Tiểu nương tử, ta
không cần nàng làm trâu làm ngựa, hay là nàng đến hầu hạ ta, ta sẽ cho
nàng bạc để cứu mạng mẹ nàng thì thế nào?" Một giọng nam thô lỗ hùng hổ
vang lên trước khi vươn tay chạm vào má cô gái đó.
Lúc cô gái đó né
tránh, cả người áp sát vào bức tường phía sau, đôi mắt to chứa đầy nỗi
kinh hoàng, nhìn trông còn đáng yêu hơn nữa. Đúng lúc tên đàn ông thô lỗ đó chuẩn bị chạm vào nàng, cô gái đó bất ngờ đá vào háng hắn.
Lúc người đàn ông to lớn ngã xuống đất, nàng ta đột nhiên hét lên: "Cứu mạng! Có kẻ làm nhục tôi!"
Những người quan sát xung quanh đều không nhìn thấy cảnh đó, họ nghĩ rằng là
do tên đàn ông to lớn kia làm nhục cô gái đó thì từng người từng người
một đều đi lên.
"Mẹ nhà người ta bị bệnh, cuộc sống của nàng ta đã đủ khốn khổ rồi. Sao còn có thể bắt nạt người ta chứ?"
"Người ta chỉ là một cô gái nhỏ, sống sót qua ngày vì mẹ mà xin chút tiền, tại sao lại có người như nhà ngươi chứ?"
Mũi giáo của mọi người lập tức nhằm vào vào người đàn ông to lớn, còn hắn
thì ngã xuống đất vì đau đớn mà lăn lộn không ngừng, đến cả cơ hội để
phân biệt còn chưa có thì đã bị mắng chửi rồi.Thích Mạch Tường đứng ở phía xa lại thấy rõ hành động của cô gái, hắn xoa cằm đầy thích thú, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn kịch đó.
"Tại sao số tôi lại khổ như vậy! Mẹ bị ốm thì cũng thôi đi, lại còn bị người khác làm nhục... Tôi không muốn sống nữa..." Cô gái khóc lóc, định
lao cả người vào tường.
Mọi người lập tức kéo mạnh cô gái đó lại, đều lên tiếng khuyên nhủ: "Cô gái còn trẻ tuổi như vậy lại muốn chết cái gì chứ! Thật là một cô gái đáng thương!"
Vừa nói vừa lấy ra một vài
miếng bạc vụn từ trong tay áo đưa cho nàng ta. Những người khác nhìn
thấy cũng lấy ra những mảnh bạc vụn từ thắt lưng và tay áo.
Cô gái đó nhận lấy số bạc vụn, nhét tất cả vào tay áo, còn cúi gập người cảm ơn những người đã cho bạc.
Sau khi rời đi, nàng ta đi đến một góc đếm số tiền vừa mới nhận được trước đó, đút bạc vào trong ngực rồi khẽ thở dài.
“Vẫn còn rất xa nữa! Rốt cuộc đến khi nào ta có thể có đủ tiền để chữa bệnh cho mẹ?" Giọng nói của nàng ta hơi bất lực.
"Muốn có tiền phải không?" Giọng nói khàn khàn trầm đục của Thích Mạch Tường
phát ra từ xa. Nàng ta sững sờ. Hắn đến trước mắt: "Ta có thể giúp cô
chữa khỏi bệnh cho mẫu thân của cô. Hơn nữa còn có thể sắp xếp cho các
người một cuộc sống tốt đẹp."
Nàng ta hơi hoảng hốt nhìn hắn trai trẻ bất ngờ xuất hiện này. Trên người hắn toát ra một loại khí chất cao quý khiến mọi người ngần ngại.
"Ngươi, tại sao ngươi lại giúp ta?"
Thích Mạch Tường mỉm cười bí ẩn: "Cô có can đảm và đủ thông minh, ta cần một người như cô."
Nàng ta kinh ngạc trừng mắt nhìn Thích Mạch Tường. Đôi mắt dài và hẹp của
hắn mang theo ý cười, lúc đến gần mình, mùi hương mờ nhạt tỏa ra từ cơ
thể hắn, nàng ta còn chưa lấy lại tinh thần thì hắn đã tháo túi tiền ra
đưa cho nàng ta.
"Số tiền này trước tiên cô cứ cầm đi, giúp mẹ cô tìm một đại phu giỏi, giờ này ngày mai đến quán trà Vũ Hạng ở phía đông đợi ta." Thích Mạch Tường thấp giọng ra lệnh.
"Được, ta cũng nói rằng
nếu có ai đó có thể trả tiền chữa bệnh cho mẹ của ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó. Công tử, ta tên là Ngọc Thuần." Khuôn mặt Ngọc
Thuần tràn đầy ý cười, nàng ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào Thích Mạch
Tường, giọng nói lại càng giống với Tiết Tịnh Kỳ hơn.
"Đi đi." Thích Mạch Tường nói xong, chắp hai tay sau lưng quay đầu rời đi, trong lòng không biết đang tính toán thứ gì.
Phòng trà lập tức trở nên im lặng, Tiết Tịnh Kỳ lặng lẽ dựa vào lưng ghế nhìn những tán cây xanh bên ngoài. Những ngón tay của nàng đang được Thích
Mặc Thanh nắm chặt trong tay.
"Khi nào thì bắt đầu?" Thích Mặc Thanh đột nhiên hỏi.
"Ừ?" Tiết Tịnh Kỳ đáp lại một tiếng, chỉ phản ứng lại khi nhìn thấy đôi mắt
lạnh lùng của hắn. Hắn đang nói về chuyện của Thích Mạch Tường, nàng
nói: "Từ lần đầu tiên ta rời khỏi phủ Lâm Vương, có lẽ vì ta đã chữa
khỏi bệnh cho hắn, thực sự chỉ là lòng biết ơn mà thôi."
Lòng biết ơn sao? Thích Mặc Thanh cười lạnh lùng, người khác thì còn có thể chứ
người mà dám đem chiếc vòng ngọc Thái hậu đích thân ban thưởng ra tặng
thì hắn sẽ không thể tin được. Từ lòng biết ơn mà nảy sinh tình cảm cũng không phải là không có khả năng.
Hơn nữa, hắn thấu hiểu Thích Mạch
Tường hơn tất cả mọi người. Từ khi hắn ta bị bệnh, hắn ta không thích
tiếp quản công việc trên triều. Có vẻ như là hắn giờ đã chủ động tiếp
quản, nhưng không biết hắn ta đã bí mật trong bóng tối tốn bao nhiêu
công sức để lôi kéo các đại thần.
Từ chuyện này xem ra Thích Mạch Tường chính là không sẵn sàng từ bỏ.
"Ta sẽ giải quyết chuyện này." Thích Mặc Thanh thấp giọng nói, vươn tay ra nắm lấy tay nàng.