Dùng từ "bắt cóc" là chưa đủ để hình dung vụ hài
kịch này, nói chính xác hơn đây là một cuộc mưu sát đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ trước. Khi ấy là thời kỳ Thạch Tĩnh Chi phản nghịch mạnh mẽ
nhất đối với mấy lão già và những kẻ nhìn chằm chằm vào nhà họ Thạch.
Thạch Tĩnh Chi đã nắm được mọi việc từ trước, từ từ dồn lưới, khi lưới bị kéo lên, có mấy con cá lớn dùng hết sức giãy chết muốn chơi trò cá chết
lưới rách với Thạch Tĩnh Chi.
Khi ấy Tần Ức mưới ba tuổi
đã nói tiếng Hoa tương đối lưu loát, nhận mặt được những chữ thường
dùng, cũng biết dùng internet tự học nhưng với trình độ học vấn của cậu
thì chẳng thể giúp gì được cho Thạch Tĩnh Chi, chỉ có thể cố gắng chăm
sóc về mặt sinh hoạt.
Tuy rằng cậu không hiểu nhiều thứ,
Thạch Tĩnh Chi cũng gạt cậu chuyện này nhưng từ phản ứng của những người hầu, Tần Ức vẫn cảm nhận được mấy ngày nay không giống những ngày bình
thường.
Cá cậu ăn không mua từ bên ngoài mà chỉ có thể bắt từ hồ trong nhà. Cá chép cẩm lý đẹp đẽ đắt giá nhưng nhiều xương, thịt già.
Nhưng mà Thạch Tĩnh Chi đã rất vất vả rồi nên những tiểu tiết này Tần Ức
nhịn. Càng ngày thời gian Thạch Tĩnh Chi ở nhà càng ít, đến ngày hôm đó
thì số điện thoại chuyên dùng để liên lạc với cậu không liên lạc được.
Thuộc hạ của Thạch Tĩnh Chi điên cuồng tìm kiếm, nhà họ Thạch có quản gia
trấn áp nhưng trong lòng những người hầu vẫn cô cùng bàng hoàng, sợ bị
kẻ thù của Thạch Tĩnh Chi trả thù. Tuy rằng các cô vô tội nhưng đối thủ
của Thạch Tĩnh Chi điên cũng chẳng phải vừa, kể cả người hầu cũng không
tha.
Vì sơ sẩy của các cô mà Tần Ức chạy được ra khỏi nhà, đem theo thẻ Thạch Tĩnh Chi cho và hộ chiếu làm khi đí du lịch.
Cậu đặt vé, một mình vừa đi máy bay vừa ngồi thuyền đến đảo tư nhân của
Thạch Tĩnh Chi. Ở chung lâu như vậy cũng không phải là ở không, tất cả
những ký hiệu Thạch Tĩnh Chi để lại cậu đều giải được.
Trong đám vệ sĩ của Thạch Tĩnh Chi có gián điệp, Tần Ức cũng không dám nói gì cho bọn họ biết.
Đến địa điểm tìm được, cậu mới định vị cụ thể được vị trí của người kia.
Đây là bản lĩnh trời sinh của cậu, trong phạm vi 500m, dù Thạch Tĩnh Chi có ẩn nấp thế nào cậu cũng tìm được vị trí của đối phương.
Mỗi người đều phát ra sóng điện từ riêng, cậu không thể nhớ hết sóng của
mọi người nhưng của Thạch Tĩnh Chi thì lại ghi nhớ rõ ràng.
Kẻ bắt cóc Thạch Tĩnh Chi là một kẻ điên có lý trí, chỉ số thông minh cũng thuộc vào hàng top. Sau khi kết hợp cùng với gián điệp bắt được Thạch
Tĩnh Chi, hắn lập tức dùng trực thăng đưa Thạch Tĩnh Chi tới một đảo
không người ở Đại Tây Dương.
Hắn xích Thạch Tĩnh Chi trêи tập tự giá, phơi dưới ánh nắng mặt trời, đặt đồ ăn phía trước để Thạch
Tĩnh Chi chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Trêи hòn đảo hắn bày ra rất
nhiều bẫy rập, để nếu có người đến cứu Thạch Tĩnh Chi thì cũng chỉ có
một đi không trở lại.
Bố trí xong xuôi hắn lên trực thanh chạy thẳng, trước khi lên máy bay còn nhiễu loạn từ trường quanh vùng
đảo này. Mất công mười mấy năm mới có thể nhiễu loạn được.
Hắn bỏ ra tâm huyết lớn như vậy, đương nhiên không thể để Thạch Tĩnh Chi
chết dễ dàng như vậy. Hắn muốn làm cho đối phương chết trong đói khát,
cùng lúc đó cũng muốn báo cho những người họ Thạch kia tới xem tình
trạng chết đói thê thảm của gia chủ bọn họ.
Mà nhà họ
Thạch bỏ nhiều công sức ra như vậy mà không cứu được gia chủ sẽ khiến
bọn họ trở thành một trò cười trong giới thượng lưu, nhưng người kia
cũng sẽ sinh lòng kiêng kỵ với hắn. Để kẻ thù chịu dằn vặt như một trò
hề, lại còn tăng danh vọng của mình lên, mũi tên chỉ cần bắn ra đã trúng ba con chim này, trong quan niệm của hắn chỉ có thể là Thạch Tĩnh Chi.
Để đến được đảo nhỏ này Tần Ức cũng phải trải qua một chút khó khăn bởi
xung quanh đảo có cá mập qua lại, không có thuyền nào muốn đi tới khu
vực đó. Cậu đành nhờ người địa phương thuê giúp mình một thuyền gỗ nhỏ.
Tần Ức biết sức khỏe Thạch Tĩnh Chi không tốt, cứ hai ba ngày lại bệnh một
trận, cũng không biết bơi. Hai năm qua cậu được ăn uống đầy đủ, cao lên
không ít, tầm 1m55, còn chưa đến giai đoạn phát triển mạnh, nên việc kéo Thạch Tĩnh Chi 1m75 bơi cũng là điều khó khăn. Mà cậu cũng không biết
khi lên đảo, sức khỏe của Thạch Tĩnh Chi có còn đủ để xuống nước cho cậu kéo không.
Người cậu thuê chỉ được đi được một đoạn thì
dừng vì phía trước là khu cá mập qua lại. Hơn nữa hình như không chỉ có
cá mập, cậu thậm chí còn có thể gặp phải cá piranha ăn thịt người, đầu
nhỏ hơn cá mập nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi máu thì sẽ phát điên, ăn tươi nuốt sống đối tượng. Kể cả người kia có thấy Tần Ức đáng yêu, không nỡ
để một đứa nhỏ đi vào chỗ chết một mình nhưng cũng không thể đâm đầu vào đó cùng cậu bé được.
Tần Ức chèo thuyền tìm mười mấy
phút tới khu vực không người, cậu cởi đồ, chỉ mặc một chiếc quần đùi
nhảy xuống nước, hướng tới tần sóng đặc thù quen thuộc mà bơi tới.
Vận may của cậu quả thật rất tốt, cả đường không gặp cá mập, trêи người
không bị thương nên cá ăn thịt người cũng không xuất hiện.
Thạch Tĩnh Chi bị trói ngay ngoài trời, không có gì che chắn. Chỉ cần liếc
mắt cậu đã thấy được người thanh niên bị trói trêи thập tự giá. Thạch
Tĩnh Chi cả người đầy vết thương, tuy đã kết vảy nhưng tình trạng sức
khỏe lại vô cùng nguy hiểm, đầu cúi thấp, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, cả người yếu ớt, hư nhược.
Tần Ức chỉ cầm theo 1 bình
nước sạch, không mang theo đồ ăn vì lỉnh kỉnh. Cởi trói cho Thạch Tĩnh
Chi xong, cơ thể hắn đã yếu tới mức không nói nên lời nên đương nhiên
không thể khuyên cậu rời đi.
Tần Ức lên tiếng động viên:
"A Tĩnh, chờ một chút." Cậu hít một hơi thật sâu, giật mạnh sợi xích
sắt. Xích đứt làm đôi. Cẩn thận tháo xích khỏi người Thạch Tĩnh Chi, có
đoạn cọ vào vết thương làm hắn đau đớn nhưng cũng chỉ cắn chặt môi cố
gắng không kêu ra tiếng.
Tần Ức đem nước sạch tới, sắc
mặt Thạch Tĩnh Chi đã khá hơn một chút. Tần Ức cõng hắn xuống nước,
không có thuyền nên chỉ có thể bơi. Việc ngâm mình trong nước biển khiến cho vết thương của Thạch Tĩnh Chi như bị rắc muối lên nhưng lúc này
những đau đớn ấy không còn quan trọng.
Vết thương của
Thạch Tĩnh Chi khiến cá ăn thịt người chú ý. Một con piranha đã nhanh
chóng bơi về phía hai người, lưng lấp lánh ánh bạc lúc ẩn lúc hiện dưới
làn sóng.
Nhìn màu bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời kia,
Thạch Tĩnh Chi bỗng nhiên tuyệt vọng. Hắn yếu ớt nằm nhoài lên trêи
người Tần Ức, tự giận chính mình nghĩ, chết còn có Tần Ức đi theo còn
tốt hơn là lúc trước.
Tác giả có lời muốn nói:
Em trai tui 13 tuổi đã cao hơn 1m7, lớp nó còn có đứa cao hơn 1m8. Giờ bọn nhỏ lớn nhanh quá! (⊙_⊙)