Thạch Tĩnh Chi trở về từ bên ngoài, Tần Ức đã dọn xong đồ muốn đi gặp đạo diễn với Giang
Hà. Không có chuyện ngoài ý muốn thì Tần Ức chưa bao giờ sai hẹn nên cho dù Thạch Tĩnh Chi không vui lắm thì vẫn phải để cậu đi.
Tần Ức vừa đi tới cửa Thạch Tĩnh Chi gọi giật lại: "Chờ một chút."
Tần Ức ngước lên nhìn hắn, hỏi: "A Tĩnh có chuyện gì?"
"Anh đi với em. Lâu như vậy không được gặp nhau, anh muốn nhìn em nhiều một
chút." Mấy ngày không gặp nhau, hắn có hơi hơi nhớ cậu.
Trêи đường đi Thạch Tĩnh Chi mệt không chịu nổi, mới đầu còn ngồi thẳng, về
sau tựa đầu vào vai Tần Ức. Tần Ức đang ngồi, vai hơi hướng lên trêи,
cảm giác được hơi nằng nặng thì hơi trùng xuống để đối phương không bị
xương mình làm khó chịu.
Xe chạy nhanh nhưng êm, tới lúc
đi chậm lại, Tần Ức hơi giữ Thạch Tĩnh Chi lại để cơ thể đối phương
không bị ngả về phía trước theo quán tính hoặc trượt cổ.
Tài xế không dám lên tiếng sợ đánh thức gia chủ. Tần Ức nhìn đồng hồ trêи
tay, thấy cách giờ hẹn còn nửa tiếng thì vẫn ngồi yên đấy. Qua hai mươi
phút, cậu nhẹ nhàng vỗ mặt Thạch Tĩnh Chi: "A Tĩnh, sắp tới giờ rồi, em
phải đi."
Thạch Tĩnh Chi lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt
ʍôиɠ lung buồn ngủ không có vẻ ác liệt như ngày thường. Tần Ức xoa bóp
cổ hắ, giảm bớt đau nhức do tư thế ngủ, thấp giọng hỏi: "Có muốn về
trước không, em vào liền này."
Thạch Tĩnh Chi ngửa đầu nhìn cậu, vì vừa tỉnh ngủ nên nói bằng giọng mũi: "Anh ở trong xe chờ em."
Tần Ức do dự gật đầu: "Vậy anh nghỉ ngơi trước, em về sẽ gọi anh." Mở cửa
xe bước ra, cậu lấy áo khoác của mình đắp lên cho Thạch Tĩnh Chi rồi mới sải bước tiến vào cửa chính.
Tài xế ngồi phía trước nhìn thấy hành động của Tần Ức mới cung kính hỏi một câu: "Ngài có muốn
chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên không?"
Sự dịu dàng khi
Thạch Tĩnh Chi đối diện với Tần Ức biến mất ngay khi bóng lưng Tần Ức
vừa khuất, trả lời không mặt không nhạt, chẳng cần lời nói bén nhọn hay
khuôn mặt uy nghiêm cũng đủ khiến tài xế không dám nhìn thẳng: "Không
cần, nhiệt độ thế này được rồi."
Thời điểm Tần Ức tới,
đạo diễn cũng đã tới. Đạo diễn lần này nghiêm túc hơn so với Đạo diễn
Trương lần trước rất nhiều, hơn bốn mươi tuổi, người rất gầy, mặt ngựa,
tóc húi cua, mặt mày kiên nghị, tư thế ngồi đoan chính, thoạt nhìn là
một người đàn ông đứng đắn.
Tần Ức ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương về sự tồn tại của mình rồi mới ngồi xuống trước mặt.
Nhân viên phục vụ ngay lập tức cầm menu đến: "Ngài muốn dùng gì ạ?"
Tần Ức vô cùng lễ phép gật đầu: "Nước lọc là được, cảm ơn." Thạch Tĩnh Chi
mời vị đầu bếp nuôi miệng của cậu trở nên rất khó tính, không quen đồ ăn thức uống bên ngoài.
Đạo diễn Trương Thư nhìn thấy Tần
Ức đầu tên là bị kinh ngạc một phen, đôi phương hôm nay mặc áo T-shirt
màu cà phê, quần da bó sát hai chân dài lại thẳng, kể cả có là hàng vỉa
hè mặc lên dáng này cũng đẹp huống chi này cũng không phải là quần áo
tầm thường. Dung mạo của Tần Ức trong toàn bộ giới giải trí phải xếp vào hàng cực cao.
Mà đáng tiếc đây cũng không phải phim thần tượng chân dài, cũng không phải loại thanh xuân đau đớn phim văn nghệ.
Đạo diễn Trương nhìn đồng hồ đeo tay: "Cậu muộn hai phút, tôi không
thích người không đúng giờ."
Tần Ức nhớ tới lời dặn của
Giang Hà, cười hàm súc: "Từ lúc tôi ngồi xuống tới lúc ngài nhìn đồng hồ đeo tay cũng tới ba phút, mà giờ vừa chuẩn giờ hẹn. Nếu như trêи tay
ngài nói tôi tới trễ, tôi kiến nghị ngài xem xét lại một chút."
Ánh mắt của cậu nhìn về mặt tường sau lưng đối phương. Vì ánh mắt của Tần
Ức rất chăm chú khiến hắn quay đầu lại nhìn về phía sau, TV đúng lúc
phát bản tin thời sự, thời gian hiển thị 19:00:30.
Trêи
mặt Trương Thư lúng túng nhưng lại coi thường Tần Ức thêm một chút.
Trước giờ gã làm đạo diễn vẫn vô cùng thuận buồm xuôi gió, phim cũng nổi tiếng, còn nhận được cả giải thưởng, cũng coi như là có tiếng trong
giới đạo diễn. Trong giới showbiz có không ít minh tinh nổi tiếng còn
phải nhượng bộ gã ba phần, Tần Ức chẳng qua chỉ là cái tên vừa mới nổi
lên đã làm hắn nghẹn họng. Giang Hà này quả thật là càng ngày càng không biết dẫn người.
Vẻ mặt không kiên nhẫn được bày ra, Tần
Ức để ý thấy ngón tay đối phương vô ý thức nhấn nhấn trêи bàn một chút,
hẳn là động tác gõ tàn thuốc (nơi này không cho phép hút thuốc)
Trương Thư cũng không nói vòng vo: "Hôm nay tôi tới đây là vì Giang Hà giới
thiệu cậu phù hợp với vai diễn lần này nhưng vừa nhìn qua thì tôi lại
thấy không thích hợp." Nói thật, là một đạo diễn, gã phiền nhất là loại
người được giới thiệu thế này.
Người như thế ngoại trừ
mặt ra thì cũng chẳng có gì, diễn xuất kém, lại còn tính tình kiểu đại
tiểu thư, đại thiếu gia, thay vì chờ sau này phải đào tạo, không bằng
bây giờ làm khó dễ một chút, loại luôn thể loại mong manh yếu đuối này,
để đối phương biết cái gì gọi là biết khó mà lui.
Mặt
Trương Thư thuộc loại không giận mà uy, mà tức lên thì quả thật là không ưa nổi, nói khó nghe tí là vẽ lên trêи cửa có thể dọa chết quỷ thần.
Tần Ức không bị thái độ của gã đả động tí nào. Những lão già nhà họ
Thạch kia trừng mắt, trợn râu mép đối với cậu còn nhiều lần hơn, không
thiếu những kẻ nhìn còn khó coi hơn Trương Thư, trình độ thế này còn
chưa là gì.
Lúc này, nhân viên phục vụ đem nước đến, Tần Ức nhấp môi: "Vậy xin hỏi Đạo diễn Trương, ông thấy tôi không phù hợp ở chỗ nào?"
Giang Hà chọn kịch bản chẳng có cái nào không phù hợp với cậu. Hơn nữa, lần
này cậu còn am hiểu thư phá, diễn nhân vật này sẽ không có áp lực lớn
lắm, đoàn phim lần trước đã giúp cậu nghĩ ra một biện pháp là trong phim trường sẽ đặt thật nhiều máy quay phim sau đó sẽ cắt ra những đoạn
thích hợp cắt nối vào trong bộ phim để tới khi sản phẩm ra mắt, khán giả sẽ không cảm thấy cậu diễn quá dở.
Trêи thực tế, Tần Ức
cũng không phải hoàn toàn không có thiên phú đóng phim, cậu chỉ không
thể đối diện ống kính mà thôi. Đứng trước ống kính, cả người cậu cứng
ngắc, khi tự diễn chơi chơi thì cũng không tệ lắm. Đương nhiên, phân
cảnh tình cảm thì đúng là dở tệ vào hạng nhất, đối diễn với người khác
khó cực kỳ, mà phim điện ảnh và phim truyền hình lại cực kỳ chú trọng
vào vai chính đối diễn với những vai khác.
Tật xấu này
của Tần Ức là tối kỵ trong giới, nói dễ hiểu thì là kỹ năng diễn xuất dở tệ, tới mức không thể cứu vãn nổi nữa, dù sao đây cũng không thể dùng
cần cù bù thông minh được.
Dùng lý do gì để bỏ vai của
Tần Ức đây. Phong độ của đối phương kết hợp cùng kịch bản về nhà thư
pháp này vực kỳ hợp, cử chỉ tao nhã, hơn nữa, cậu ta còn am hiểu thư
pháp chuyên nghiệp. Trương Thư nhìn chằm chằm mặt Tần Ức rồi tìm ra một
cái cớ: "Tôi thấy cậu quá đẹp!"