Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 2: Chỉ một mình em




Đang ngẩn ngơ thì cô nghe thấy động cơ của xe ở dưới nhà. Nhìn đồng hồ, hoá ra đã gần trưa
Cô tiến đến phòng khách, nhìn thấy bố cô và mẹ cô đều ngồi ở đó. Hình như là có khách tiến vào
.Chàng trai với chiều cao khiêm tốn 1m84 cộng với một bộ vest tôn lên vẻ cao lãnh,lạnh lùng chàng trai có khuôn mặt một biểu cảm và đôi mắt cuốn hút làm cho cô có chút tập trung vào anh
Vương Thần Kiêu lơ đãng liếc mắt đến ba người ở phòng khách. Mới chậm rãi gật đầu với bọn họ
“Thần Kiêu tới rồi sao? Hôm nay mời cháu đến đây, làm mất thời gian của cháu? Không phiền chứ?”
Bố cô vừa lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc lúc này
“Chào hai bác! Hôm nay được mời đến đây. Phải nói là may mắn, không làm phiền tới cháu!”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên, mang theo một chút lạnh lẽo áp vào tai người nghe. Tuy vậy, bởi lời nói lịch sự nên nghe có chút trầm ổn
Trong phòng khách lúc này mọi người đều đã ngồi xuống. Từ lúc bước vào cho đến hiện tại, anh vẫn không liếc nhìn cô một cái. Khiến cho cô cảm thấy bản thân như người vô hình
Lúc này đây mẹ cô mới chợt lên tiếng: “Tiểu Vi xuống rồi sao? Ngồi xuống đây, mẹ giới thiệu với con”
Cô cũng máy móc nghe lời mẹ, lúc này đây người đàn ông kia mới lười biếng nhìn lên cô. Nhưng cái nhìn cũng chỉ thoáng qua
“ Đây là Vương Thần Kiêu, là con trai đầu của Bác Vương. Cũng chính là vị hôn phu lúc trước, nay tới đây. Chính là để nói chuyện hôn ước, phụ là để làm quen hai đứa”
Việc hôn ước của hai người bọn họ, hiện tại mà nói là chuyện của vài ngày trước. Bà cùng phu nhân Vương nói chuyện lại tự nhiên nhắc đến chuyện này. Bà ấy có nói, vài hôm sẽ bảo Vương Thần Kiêu đến để trực tiếp nói chuyện này. Nếu được thì tiếp tục hôn ước, không thì cũng không cưỡng cầu. Dù sao cũng là thời đại mới, ép buộc như thế cũng không phải là chuyện gì tốt lành
Triệu Minh Vi nghe mẹ cô nói như vậy, trong lòng cũng đã hiểu rõ, bất quá nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt. Cô cũng không dám liều mình đặt cược cả cuộc đời, nhưng lại không biết lấy dũng khí ở đâu ra muốn trêu chọc anh ta một chút
Vương Thần Kiêu nhìn bà một chút, sau đó mới chậm rãi hé môi: “Triệu tiểu thư không cần căng thẳng, việc hôn ước là trưởng bối lập nên. Hiện tại, cô cho rằng như thế nào thì như thế. Tôi! Không cưỡng cầu!”
Nghe anh nói như vậy, cô liền nhếch môi. Sau đó mới giả vờ suy nghĩ mãi một lúc mới lên tiếng: “Không sao đâu, tôi lại cho rằng anh Vương đây không có chút hứng thú nào với tôi. Vậy đi, chúng ta ngay bây giờ giải trừ hôn ước.”
Vương Thần Kiêu hất cằm, kiêu ngạo tia ánh mắt sắc bén sang cô. Người này, có thể đưa mũi giao anh ta phóng tới quay ngược lại về phía anh. Được lắm
“Tôi lại cho rằng Triệu tiểu thư không vừa mắt tôi.”
Nào dám! M* nó chứ. Người đàn ông này lại có thể vô sỉ như vậy sao?
Lúc này đây, bố Triệu bất chợt như nhận ra gì đó. Chớp lấy thời cơ lên tiếng: “Vậy chi bằng tìm ngày tốt hai bên gia đình nói chuyện!”
Nghe ông nhà mình nói vậy, phu nhân Triệu 'a' lên một tiếng cũng phối hợp
“ Vốn tưởng rằng hai đứa không có hứng thú với nhau. Hiện tại nhìn xem tốt biết bao, đều là người trưởng thành nói ít hiểu nhiều vậy”
Bọn họ dùng bữa trưa xong, có thể thấy được tâm trạng của mẹ mình rất tốt. Lại nhìn người đàn ông từ đầu tới cuối không phản bác chuyện hôn ước
Triệu Minh Vi thầm nghiến răng, được rồi. Để xem anh ung dung tự tại được bao nhiêu. Tuy rằng cô xem hôn ước là chuyện vô lí.
Nhưng không phải Vương Thần Kiêu chính là 'tình yêu bất tận' của người đó hay sao. Vậy chi bằng chơi một vố. Cô cũng không sợ, dù sao cũng lấy được người chồng mà bao cô gái ao ước. Lại giàu có đẹp trai, tuy rằng không biết anh ta có chung thuỷ hay nguy hiểm như thế nào. Cô cũng không để ý
Không chung thuỷ sao? Cô cũng có thể làm ngược lại. Nguy hiểm sao? Cô có thể nguy hiểm hơn. Dù sao thì, bắt đầu từ lúc sinh ra cho đến bây giờ có gì mà cô chưa từng trải qua. Ngay cả sinh ly tử biệt cô cũng đã đứng bên vực thẳm của sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần
Lúc tiễn người đàn ông kia rời đi, cô lúc này mới chậm rãi nói chuyện
“Vương Thần Kiêu, tuy rằng không biết anh nghĩ thế nào. Nhưng tôi cho rằng để kết hôn với nhau, không dựa trên cơ sở hôn ước của hai nhà. Mà phải xuất phát từ tình cảm và tín nhiệm”
Triệu Minh Vi nói xong liền đưa mắt nhìn người đàn ông trước mắt. Lúc này đây anh chợt quay người lại
“Tuy rằng tình cảm thì không có nhưng mà sự tín nhiệm. Tôi mong rằng, anh không khiến tôi phải hối hận khi lựa chọn kết hôn!”
Vương Thần Kiêu lần đầu tiên mỉm cười trước mặt cô, anh chợt đưa tay đến. Sau đó như coi cô là cún cưng mà xoa đầu
“Tôi không biết em nghĩ thế nào, nhưng hôn nhân chính là sự ràng buộc giữa em và tôi. Không phải trò đùa, đương nhiên nếu tôi đã muốn kết hôn với em. Thì tôi sẽ chung thuỷ mà đối tốt! Chỉ một mình em”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.