Biệt thự nhà họ Tô.
Sau khi trở về nhà, trong đầu Hứa Bích Hoài chỉ hiện lên hình bóng
của người mà mình nhìn thấy trong trường học, dường như khuôn mặt ấy đã
khắc sâu trong đầu cô từ lâu rồi, chỉ nhìn thoáng qua đã không tài nào
xua đi được.
Cô nhớ đến lúc người ấy gọi mình, cho dù có nhìn như thế nào thì
trông người ấy cũng không giống như đang đóng kịch, cô có thể cảm nhận
rõ ràng cảm xúc trong mắt người ấy.
Nếu như người ấy thật sự muốn ăn vạ, thế có phải tài năng diễn xuất của người ấy cao quá rồi hay không.
Mà điều khiến cô không hiểu nhất là lúc cô nhìn thấy người đàn ông
ấy, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra cảm giác quen thuộc.
Lúc ấy thậm chí cô còn có kích động muốn ôm người đàn ông ấy nữa.
Nếu như nói hành vi của người đàn ông ấy là do diễn kịch mà ra, thế thì cảm xúc trong lòng cô chắc chắn không phải giả
Chỉ có điều lúc ấy Hổ Phách hùng hổ chỉ trích anh ta, rồi sau đó lại
kéo cô rời khỏi trường đại học Phú Đán, khiến cho cô không tài nào tìm
được người đàn ông ấy để xác nhận.
Sau khi quay trở về, Hứa Bích Hoài nghiền ngẫm cẩn thận chuyện này
rồi mới thấy hơi tin tưởng rất có thể trước kia mất trí nhớ, quan hệ
giữa mình và anh ta rất khăng khít, chứ bằng không trong lòng cô sẽ
chẳng nảy sinh cảm giác này.
Bác sĩ nói với cô tiếp xúc với những thứ đồ mà cô quen thuộc khi
trước có lợi cho việc khôi phục ký ức, lúc nhìn thấy người đàn ông đó,
rõ ràng cô cảm nhận được rằng một phần ký ức nào đó đã mất đi của cô
đang hiện vệ.
Nếu như mình tiếp xúc nhiều với anh ta, nói không chừng mình sẽ tìm lại được ký ức.
Mặc dù Tô Thành Hải đối xử tốt với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy mình và
ba có cảm giác xa lạ, cả nhà họ Tô đều xa lạ với cô, bởi thế cô rất muốn tìm lại ký ức trong quá khứ của mình.
Vào lúc Hứa Bích Hoài thất thần, Hổ Phách bưng chén canh nóng vừa mới nấu xong đặt trên mặt bàn.
“Gô ơi, đây là canh sâm vừa mới nấu xong, cô nhân lúc còn nóng mà uống đi” Hổ Phách nói.
Hứa Bích Hoài nhìn Hổ Phách rồi nói: “Hố Phách, bây giờ tôi vẫn cảm
thấy người đàn ông mà mình gặp trong trường Phú Đán hơi kỳ lạ, hay là
tìm người ấy đến đây đi, tôi phải hỏi anh ấy cho rõ ràng tại sao lại gọi tôi như thế”
Hổ Phách không buồn nghĩ ngợi mà nói ngay: “Ôi trời, cô ơi, không
phải tôi đã nói với cô rồi hay sao, người đàn ông ấy bị điên đấy, anh ta có mưu đồ bất chính với cô, tôi không cho người bắt anh ta mà tốt lắm
rồi, cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, lời nói của người ấy chỉ là thêu
dệt mà thôi”
“Nhưng mà..” Hứa Bích Hoài muốn phản bác.
“Cô ơi, mau ăn canh nóng đi, không có nhưng nhị gì hết, lát nữa ông
chủ sẽ đến, ông đã biết chuyện của ngày hôm nay rồi, ông sẽ hướng dân
cho cô” Giọng nói của Hổ Phách hơi cứng nhắc.
Hứa Bích Hoài bị nói đến nghẹn lời, mặc dù Hổ Phách là người hầu của
cô nhưng có nhiều lúc, cô cảm thấy mình không sai khiến được Hổ Phách,
vẫn thường để Hổ Phách ra quyết định cho mình.
Sau khi nói dứt lời, Hổ Phách xoay người ra khỏi phòng, không để cho Hứa Bích Hoài có cơ hội nói bất cứ câu nào nữa.
Trong lòng Hứa Bích Hoài hơi tức giận, cô cảm thấy trong nhà họ Tô,
mình giống hệt như một con vật cưng bị quản lý, không có bất kỳ tự do
nào, chuyện gì cũng để người khác sắp xếp cho, bây giờ đến quyền gặp một người mà cô còn không có, như vậy thì còn là đại tiếu thư gì cơ chứ.
||||| Truyện đề cử: Tinh Thần Châu |||||
Hổ Phách vừa mới đi không được bao lâu, cánh cửa phòng đã mở ra, Tô Thành Hải bước vào trong.
Ông ta nhìn con gái mình với vẻ yêu chiều rồi cười cười mà nói: *Canh vừa mới nấu xong, sao không uống đi?”
Hứa Bích Hoài nhìn Tô Thành Hải, cô nói: “Ba, rốt cuộc trước kia con
sống như thế nào, tại sao người đó lại nói con là vợ anh ấy?”
Tô Thành Hải đến trước mặt Hứa Bích Hoài, ông ta duỗi tay sờ đầu con
gái mình: “Con gái ngốc của ba, trong Thành phố T, mặc dù nhà họ Tô
chúng ta không thể một tay che trời nhưng thế lực của chúng ta cũng dễ
dàng khiến cho nhiều người hâm mộ, có rất nhhiều kẻ không làm vẫn muốn
có ăn, chúng sẽ tận dụng hết mọi cách đế lấy lợi ích”
“Con là con gái của Tô Thành Hải, cô cả nhà họ Tô, đây là chuyện ai
ai cũng biết, chỉ cần kết được quan hệ với con thì có thể nhận được lợi
ích bất tận, tất thảy mọi người đều nhân cơ hội này đến ăn vạ, đây chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì hết, một thời gian trước còn có người phụ nữ
xa lạ dẫn theo một đứa trẻ đến nói là con của ba, con cứ coi đây là trò
hề là được rồi”
Nghe Tô Thành Hải nói thế, Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày lại ngay,
cô cất tiếng nói: “Nhưng mà, con cảm thấy người ấy rất là quen thuộc…
Tô Thành Hải nghe Hứa Bích Hoài nói thế, ánh mắt ông ta thoáng có vẻ
gian xảo, ông ta lập tức mỉm cười rồi nói: “Đó là chỗ cao thâm của kẻ
lừa đảo đấy, nếu như không khiến cho lòng con nảy sinh cảm giác thì làm
sao mà hẳn ta lừa đảo được kia chứ, rồi làm sao mà hẳn ta dám mạo hiểm
như thể”
Sau khi nói dứt lời, Tô Thành Hải lấy điện thoại ra, tìm một tấm hình cho Hứa Bích Hoài xem: “Người trong hình là bạn thân nhất của con lúc
con còn nhỏ, hồi đó cậu ta thường tới nhà mình chơi đùa, rồi sau đó vì
công việc mà gia đình cậu ta phải dọn đi khỏi thành phố Thành phố T, lúc ấy con đã khóc rất nhiều”
“Người của ba điều tra ra được người xuất hiện trong trường học từng
thân cận với bạn thân của con, bây giờ nghĩ lại mới thấy, chắc hẳn để
ngụy trang nên cậu ta mới đi tìm một vài người và việc làm con thấy quen thuộc, sau khi biết rõ rồi, cậu ta đã xây dựng hình tượng tạo ra cảm
giác thân thuộc cho con”
“Sở dĩ con thấy người ấy quen thuộc, đó là vì cậu ta có gương mặt
giống với bạn thân lúc nhỏ của con, đóng giả vài khí chất của cậu ấy,
Nhu à, con phải biết rằng những người xấu xa ấy có thể làm ra bất cứ
chuyện gì vì tài sản của nhà họ Tô chúng ta.
Tô Thành Hải nói đầy ẩn ý.
Hứa Bích Hoài nhìn thoáng qua tấm ảnh, thấy người trong ảnh có vài
nét giống với người mình gặp trong trường thật, nhưng nhìn kỹ lại thì
thấy khác nhau nhiều lắm.
Bức ảnh này cũng khiến cho cô có cảm giác quen thuộc.
“Ba, ba nói thật à?” Hứa Bích Hoài nhìn Tô Thành Hải với ánh mắt ngờ
vực, cô đã không thể phân được rõ ràng đâu là thật, đâu là giả nữa.
Tô Thành Hải cười cười rồi nói: “Tất nhiên là thật rồi, con là con gái của ba, lẽ nào ba lại gạt con sao”
Đương nhiên tấm hình này là thật, có điều Tô Thành Hải tìm người Photoshop theo diện mạo của Lâm Thanh Diện mà thôi.
Để Hứa Bích Hoài không nghi ngờ, ông ta chỉ đành sử dụng cách này mà thôi.
Lúc Hứa Bích Hoài mở bừng mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính
là Tô Thành Hải, bây giờ cô ấy rất tin tưởng rằng ba ruột của mình chính là Tô Thành Hải, bởi thế cũng lựa chọn tin tưởng lời ông ta nói.
“Ba biết trong lòng con vẫn nghĩ không thông, bác sĩ nói đây chính là di chứng để lại sau khi con bị mất trí nhớ, qua một khoảng thời gian
nữa sẽ ốn ngay thôi, ba đã nói cho con biết những gì con trải qua trong
quá khứ rồi, có thể bởi vì đầu óc con vẫn đang trong thời gian phục hồi
nên mới không nhớ ra” Tô Thành Hải đáp.
Tô Thành Hải đã tạo ra thân thế hoàn chỉnh để Hứa Bích Hoài chấp nhận thân phận Tô Tâm Nhu.
“Con cũng đừng nghĩ đến chuyện khác nữa, con là người có hôn ước, chỉ có điều người đính hôn với con là cậu chủ nhà họ Hàn, với thân phận như con thì làm sao có thể làm vợ của một người bình thường được kia chứ,
con nghĩ thêm đôi chút về chuyện này là có thể nhận ra sai lâm ngay
thôi”
“Một thời gian ngắn nữa thôi thì cậu Hàn sẽ trở vê, trong khoảng thời gian này, con hãy ngoan ngoãn chờ đón cậu ấy đi, sau khi cậu ấy trở về, chuyện hôn sự của các con sẽ được quyết định”
Sở dĩ Tô Thành Hải thay Hứa Bích Hoài xây dựng thân phận giả mạo là
vì mối hôn sự này, chuyện nhà họ Hàn là bá chủ thật sự của thành phố T,
người khác không biết nhưng nhà họ Tô không thể nào không biết được, Hứa Bích Hoài và cậu chủ nhà họ Hàn kết hôn sẽ đem lại lợi ích to lớn cho
nhà họ Tô.
Tô Thành Hải không cho phép bất cứ ai phá hoại mối hôn nhân này.
Hơn nữa bây giờ Hứa Bích Hoài là người mang thai, ông ta phải nhanh
chóng gả Hứa Bích Hoài đi mới có thể giấu giếm được, bằng không để thai
nhi trong bụng Hứa Bích Hoài to rồi thì chắc chắn nhà họ Hàn sẽ không
đồng ý cho cưới.
Hứa Bích Hoài nhìn Tô Thành Hải rồi nói: “Chuyện cưới xin của con và
cậu Hàn đã được quyết định từ lúc con còn nhỏ rôi à? Nhưng trong ký ức
của con vốn không hề nhớ ra chuyện gì liên quan đến anh ta cả, ba nói
với con chuyện này, con cũng cảm thấy xa lạ”
Tô Thành Hải mỉm cười: “Không phải ba đã nói với con rồi sao, đây là
di chứng vì đầu óc của con vẫn còn chưa khôi phục lại như thường, con
cảm thấy xa lạ cũng không sao cả, có ba đảm bảo cho con thì con không
cần phải lo lắng”
“Nghỉ ngơi đi, được làm vợ cậu Hàn là may mắn nhất đời này của con đó”
Hứa Bích Hoài vẫn còn muốn nói tiếp nhưng cô vẫn im lặng suốt một lúc lâu, chỉ đành gật đầu với Tô Thành Hải mà thôi.
Bây giờ cô hơi đau đầu, suy nghĩ hỗn loạn, bản năng cơ thể bảo cô không thể nghĩ ngợi lung tung nữa.
Nếu như ba đã nói như thế thì cứ là như thế đi, dù sao mình đã mất ký ức, không thể nào không nghe theo lời ba được.
Thấy Hứa Bích Hoài đã ổn định lại, Tô Thành Hải thâm thở phào một
hơi, ông ta an ủi vài câu đơn giản rồi mới đi về phía phòng làm việc.
Hổ Phách đang chờ ông ta ở bên ngoài, thấy Tô Thành Hải đi ra, cô ta vội vàng cúi lưng.
Tô Thành Hải nhìn Hổ Phách rồi hỏi: “Đã điều tra ra thân phận của người đó chưa?”
Hổ Phách đáp: “Chỉ là giáo sư thỉnh giảng quèn của trường đại học Phú Đán mà thôi, nghe nói anh ta từ Kinh đô đến đây, không có gia thế, nghe một vài học sinh trong trường nói người này còn là trai bao nữa, chắc
hẳn anh ta tìm cô chủ để vòi tiền”
Tô Thành Hải gật đầu, cũng không quan tâm đến Lâm Thanh Diện nữa,
loại người không có địa vị như anh chẳng đáng để người đứng đầu trong
nhà họ Tô giống ông ta quan tâm.
“Nếu là thế thì sang trường đại học Phú Đán một chuyến, chúng ta có
quỹ khuyến học trong trường Phú Đán, mấy người trong trường đó sẽ không
dám đắc tội với nhà họ Tô chúng ta đâu, cô kêu bọn họ đuổi ngay cái tay
giáo sư thỉnh giảng ấy đi, sau này tìm cơ hội khử là xong” Tô Thành Hải
lên tiếng nói.
Ánh mắt Hổ Phách lập tức sáng bừng, cô ta nói: “Dạ thưa ông chủ”
“Với lại phải trông chừng cô chủ cho chặt, trước lúc cậu Hàn về không cho phép bất cứ người nào tiếp xúc với nó” Sau khi nói dứt lời, Tô
Thành Hải bổ sung thêm một câu.