Trên võ đài, hai người đàn ông cao lớn đang ở trần đánh nhau kịch
liệt, còn dưới võ đài thì mọi người đang lớn tiếng hò hét, toàn bộ võ
đài quyền anh bí mật đều vô cùng ầm ĩ.
Người M vốn có vóc dáng cao lớn, người dám lên võ đài chiến đấu thì
chắc chắn là người tự tin về thực lực của mình, nên trong võ đài quyền
anh bí mật ở Mỹ, tuyển thủ tham gia chiến đấu đều có vóc dáng vô cùng
cao lớn.
Hơn nữa cơ bắp của mấy người này rất rắn chắc, càng làm trận đấu quyền anh có thêm cảm giác mạnh mẽ.
Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt đi tới bên võ đài, nhìn hai người đang đấu nhau ở bên trên.
“Thực lực người nhà Công Tôn rất mạnh mẽ, nên ngày nào cũng chỉ sắp
xếp một người tới đây, rồi đánh nhau cả buổi tối, nếu anh muốn thu hút
sự chú ý của Công Tôn Thắng, thì ngày nào cũng phải tới đây một lần, rồi đánh bại người nhà Công Tôn.” Giang Thu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, không nói gì.
Sự kết hợp giữa hai người khá kỳ lạ, một người là người đẹp phương
Đông gợi cảm xinh đẹp, còn người đàn ông thì đeo mặt nạ hoạt hình, đã
thu hút không ít ánh mắt từ người khác, nhưng sau khi nhìn thấy mặt nạ
trên mặt Lâm Thanh Diện, thì đa số đều nhìn anh với ánh mắt mỉa mai.
Rất nhanh, hai người trên võ đài đã kết thúc cuộc chiến, người thua
bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, còn người thắng thì gào thét mấy phút
trên võ đài.
Nhưng người đó không tiếp tục ở lại võ đài chiến đấu, mà gào thét
xong thì bỗng nhảy xuống võ đài, bởi vì anh ta chú ý tới một bóng người
đang đi về phía này.
Người đó chính là cao thủ nhà Công Tôn.
Lâm Thanh Diện cũng chú ý tới người này, trong tài liệu mà Giang Thu
Nguyệt đưa cho anh có thông tin về người này, anh nhớ người này tên là
Công Tôn Hải, là thành viên trong nhóm cao thủ thứ hai được Công Tôn
Thắng bồi dưỡng ra.
Công Tôn Hải đi tới võ đài rồi nhảy thẳng lên đấy, sau đó nhìn những
người có mặt ở đây với ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Có ai muốn làm
đối thủ của tôi không, lên đây đi!”
Võ đài quyền anh bí mật vốn đang rất ầm ĩ bỗng yên tĩnh trong giây
lát, không có ai dám mạo hiểm ra mặt vào lúc này, kể cả những võ sĩ được đào tạo từ những võ đài quyền anh bí mật này.
Khoảng thời gian này, mấy cao thủ nhà Công Tôn đã đánh bại tất cả
người nổi tiếng và chưa nổi tiếng trong võ đài quyền anh bí mật, nên mọi người đều hiểu rõ sự đáng sợ của người nhà Công Tôn, biết chắc rằng lên võ đài sẽ tìm chết, nên giờ nhìn thấy người nhà Công Tôn, ai cũng không dám bước lên võ đài.
Thấy bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, không ai dám lên võ đài làm đối thủ của mình, Công Tôn Hải bĩu môi, lạnh lùng nói: “Sao thế, chẳng
lẽ hôm nay đầu trường quyền anh bí mật này kết thúc tại đây à, sao không có ai bước lên đánh với tôi thế?”
Giờ nhân viên quản lý bên võ đài quyền anh đã sốt ruột đến mức sứt
đầu mẻ trán rồi, tất nhiên bọn họ cũng biết rõ sự lợi hại của người này, nếu sắp xếp võ sĩ lên võ đài, thì người đó chỉ có thể bị đánh thôi, như vậy sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho võ đài quyền anh, nhưng nếu không
sắp xếp người lên võ đài, thì chắc chắn những khán giả ở đây sẽ bất mãn, bọn họ cũng rất xoắn xuýt không biết phải làm thế nào.
Trong lúc nhân viên quản lý bên võ đài quyền anh đang thở dài bất đắc dĩ, thì một bóng người nhảy lên võ đài.
Mọi người đều nhìn lên võ đài, nhận ra người mới nhảy lên lại là người đeo mặt nạ hoạt hình.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khác thường, nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Mặc dù nhân viên quản lý cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, không hiểu tại sao
người này lại đeo mặt nạ hoạt hình khi lên võ đài, nhưng thà có người
bước lên còn hơn không có, nên ông ta vội cầm micro lên, rồi nói bằng
tiếng Anh: “Xem ra tối nay chúng ta vẫn có một người bạn dám đương đầu
với mạo hiểm, tôi tin chắc rằng anh ấy sẽ mang đến cho chúng ta một trận đấu đáng để xem.” Dưới võ đài mọi người nhất thời cười vang.
“Một trận đấu đáng để xem? Tôi thấy là một trò cười đáng để xem thì
đúng hơn, người này còn đeo mặt nạ hoạt hình nữa, chẳng lẽ anh ta muốn
tới đây để đóng vai nhân vật trong hoạt hình?” Có người cười nhạo nói.
Trên mặt nhân viên quản lý nở một nụ cười lúng túng, rồi nói tiếp:
“Anh bạn này, trước khi thi đấu, chúng tôi cần phải biết danh hiệu của
anh, mời anh nói to danh hiệu của mình cho mọi người cùng nghe!”
“Tử Thần.” Lâm Thanh Diện trầm giọng nhưng rất có lực xuyên thấu nói ra cái tên tiếng anh này.
Trên dưới võ đài lại cười vang lần nữa, như đang cảm thấy Lâm Thanh Diện tới đây để chọc cười.
“Dựa vào anh ta cũng dám tự xưng là Tử Thần, anh ta thật sự cho rằng
mình đeo mặt nạ thần chết thì có thể tùy ý khoác lác à, đừng để lát nữa
bị đánh đến mức không kịp trở tay, rồi biến thành người chết thì buồn
cười lắm đấy.”
“Có khi nào là vì không có ai dám lên võ đài, nên tạm thời sắp xếp
người này lên làm diễn viên hài không, nếu đúng là vậy thì thật thú vị,
tôi đã tưởng tượng ra được dáng vẻ bị đấm dá của người này rồi.”
Dưới võ đài Giang Thu Nguyệt nhìn Lâm Thanh Diện đứng trên võ đài với vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, thầm nghĩ anh đã lớn thế rồi còn làm trò
ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ câu nói đàn ông mãi mãi là đứa trẻ chưa
trưởng thành là sự thật ư?
Đúng lúc này, có một người đàn ông cơ bắp đi tới bên Giang Thu
Nguyệt, rồi cười nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy cô cùng người đàn ông kia
đi tới đây, cô cũng thấy rồi đó, anh ta chỉ là một tên hề, nếu cô đi
cùng anh ta sẽ rất mất mặt, không bằng tối nay cô đi cùng tôi, tôi có
thể cho cô muốn ngừng cũng không ngừng được.”
Nói xong, người kia còn khoe cơ bắp của mình ra cho Giang Thu Nguyệt xem.
Giang Thu Nguyệt nhìn chằm chằm người đàn ông này với ánh mắt đầy sát khí, rồi lạnh lùng nói ra một chữ: “Cút!”
Công Tôn Hải cũng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện với vẻ mặt chế giễu,
rồi nói: “Tôi không biết anh có phải là thần chết hay không, nhưng hôm
nay với chiếc mặt nạ anh đang đeo, tôi có thể tiễn anh đi gặp thần chết
thật sự.”
Dưới lớp mặt nạ, Lâm Thanh Diện nở một nụ cười chế giễu, người trước
mặt không hề biết rằng, rốt cuộc hôm nay đối thủ mà anh ta sắp đối mặt
là người như thế nào?
“Tôi e là anh không có năng lực đó, dù anh có thực lực mạnh mẽ thì
cũng chỉ hơn người bình thường thôi, hôm nay tôi tới đây để nói cho anh
biết, thế nào là sức mạnh thực thụ?” Lâm Thanh Diện cười nói.
Trên mặt Công Tôn Hải càng lộ ra vẻ khinh bỉ, sau đó cũng không lãng
phí thời gian nữa, mà nhào tới muốn ra tay với Lâm Thanh Diện.
“Đúng là nói khoác không biết ngượng, chỉ là một thằng hề cũng dám bàn về sức mạnh với tôi, tiếp chiêu đi!”
Trong nháy mắt Công Tôn Hải đã lao về phía Lâm Thanh Diện, rồi đấm thẳng vào đỉnh đầu anh.
Trong mắt người thường thì tốc độ này của anh ta đã là cực nhanh rồi, nhưng trong mắt Lâm Thanh Diện thì không khác gì rùa bò.
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Công Tôn Hải, rồi đột ngột kéo ra sau, bẻ gãy cổ tay anh ta.
Khuôn mặt vốn tràn đầy tự tin của Công Tôn Hải bỗng hiện lên vẻ đau khổ trong nháy mắt, vô thức muốn lùi về sau.
Nhưng lúc này, Lâm Thanh Diện đã nhấc chân lên đá vào đầu gối của anh ta.
Rắc, Công Tôn Hải quỳ một chân xuống đất, trên trán đã toát đầy mồ
hôi lạnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, anh đã bị gãy một tay một
chân, dù thực lực anh có mạnh đến đâu thì sau này anh cũng không còn cơ
hội để bộc lộ nữa.
Lâm Thanh Diện không lấy mạng anh ta ngay, đã là ân huệ lớn nhất mà anh dành cho người nhà Công Tôn rồi.