Ở trong một quán bar có kinh doanh phát đạt ở khu Hoàng Hậu, nước M.
Hai người Lâm Thanh Diện và Giang Thu Nguyệt bước vào, ngày hôm nay
Giang Thu Nguyệt mặc một cái váy ngắn cũn cỡn, gợi cảm xinh đẹp, trong
vòng bốn tháng Lâm Thanh Diện không xuất hiện cô ta vẫn mặc đồ da và áo
khoác.
Lúc đầu Lâm Thanh Diện nói với Giang Thu Nguyệt mình là người khống
chế Ẩn Sát, Giang Thu Nguyệt không hề tin tưởng chút nào, cảm thấy Lâm Thanh Diện đang nói đùa.
Lâm Thanh Diện liền nói chuyện của Dư Tam ở trong ngục giam thứ năm
cho Giang Thu Nguyệt nghe một lần, đồng thời cũng biểu thị anh không
nghĩ tới chuyện sẽ trùng hợp như vậy.
Nếu như bốn gia tộc lớn đang tìm kiếm các tổ chức khác để đối phó với Quan Lĩnh, vậy thì Lâm Thanh Diện có thể sẽ phải gặp phải chút trắc
trở. Nhưng mà nếu như những người mà bọn họ đang tìm chính là Ẩn Sát,
vậy thì mọi thứ dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Thanh Diện chỉ cần tìm người lãnh đạo hiện tại của Ẩn Sát, đưa
lệnh bài của Dư Tam cho anh cho người kia nhìn, tiếp theo đó anh sẽ ra
lệnh từ chối nhiệm vụ của bốn gia tộc lớn, vậy thì chuyện này coi như
xong rồi.
Ngày hôm nay bọn họ đến quán bar này là để tìm người lãnh đạo hiện tại của Ẩn Sát.
Lúc ở ngục giam thứ năm, Dư Tam đã nói biện pháp liên lạc với người
của Ẩn Sát cho Lâm Thanh Diện nghe, Lâm Thanh Diện đã thông qua biện
pháp đó liên lạc được người lãnh đạo của tổ chức Ẩn Sát, bọn họ đã hẹn là buổi tối ngày hôm nay sẽ gặp nhau ở trong quán bar này.
Bởi vì dáng người và nhan sắc của Giang Thu Nguyệt thật sự quá sức
hấp dẫn người khác, hai người đi vào trong quán bar thì liền hấp dẫn
được ánh mắt của rất nhiều người.
Có không ít người đàn ông khỏe mạnh cường tráng ở nước M đều đang
huýt sáo với Giang Thu Nguyệt, không thèm để ý đến Lâm Thanh Diện đi ở
bên cạnh của Giang Thu Nguyệt.
“Thật sự phiền chết đi được, cái đám ngu xuẩn t*ng trùng lên não này, nếu như không có quy định của đội chấp pháp khống chế, tôi chắc chắn sẽ đi qua đó cho bọn họ mấy bàn tay, để cho bọn họ biết sự lợi hại của bổn cô nương.” Giang Thu Nguyệt mang theo sắc mặt âm trầm mà nói.
Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì những
người chắc pháp cũng chỉ phụ trách hoạt động của các cao thủ trong khu
vực người H thôi chứ đúng không?”
“Đúng vậy đó, sao đột nhiên lại nói cái này?” Giang Thu Nguyệt hơi nghi ngờ hỏi một câu.
“Ở đây là khu Hoàng Hậu mà, cũng không thuộc về quyền quản lý của đội chấp pháp?” Lâm Thanh Diện nói tiếp.
Giang Thu Nguyệt sững sờ, đột nhiên hiểu được Lâm Thanh Diện đang nói cái gì, đồng thời trong lòng của cô ta cũng đã hiểu rồi.
“Đúng vậy nha, ở đây là khu Hoàng Hậu, người chấp pháp căn bản cũng
không quản tới được, cho dù tôi có giết người ở đây thì người chấp pháp
cũng sẽ không có bất cứ câu hỏi gì, cái mà bọn họ quản chỉ có khu vực
phố người H mà thôi.” Giang Thu Nguyệt nói.
Lâm Thanh Diện cười gật đầu, biểu thị đồng ý với suy nghĩ của Giang Thu Nguyệt.
Thật ra thì điểm này anh cũng mới hiểu được lúc còn ở trong ngục giam thứ năm, sự tồn tại của người chấp pháp là vì ngăn cản những cao thủ
nội kình sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của thế giới trong một quy
mô lớn, mà thế tục thế giới này là đang chỉ nước C và những phố người H ở trên thế giới này.
Quốc gia như thế nào thì người chấp pháp mới sẽ không quan tâm tới,
mà bọn họ còn ngầm đồng ý cao thủ nội kình kiếm chuyện ở các khu vực
khác ở nước M. Dù sao thì làm như vậy đối với nước C có lợi mà không có
hại, chỉ cần không thương tổn tới đồng bào là được rồi.
Hơn nữa ở ngục giam thứ năm lâu rồi, Lâm Thanh Diện cũng đã dần dần
hiểu ra những chuyện mà người chấp pháp có thể quản thật ra cũng không
nhiều như là trong tưởng tượng, ví dụ như là việc Lâm Thanh Diện muốn
giết người bình thường, chỉ cần ẩn nấp một chút, đồng thời không giết
một lần hết mười mấy người giống như là giết gia tộc Công Tôn thì những
người chấp pháp này căn bản cũng không thể điều tra ra được.
Trên thế giới này, những cao thủ nội kình ham mê vinh hoa phú quý có
hàng khối người, không chừng là trong mỗi một gia tộc cao cấp trên thế
giới đều ẩn giấu cao thủ nội kình, chỉ có điều là đám người bọn họ không biết mà thôi.
Sự tồn tại giống như nhà họ Kim ở huyện Kim Môn trên thế giới này
cũng không phải là số ít, nhiều khi mọi người chỉ là bởi vì không tiếp
xúc đến phương diện đó, cho nên mới không để mắt đến sự tồn tại của bọn
họ mà thôi.
Điểm quan trọng nhất là hiện tại Lâm Thanh Diện đã hiểu rồi, người
chấp pháp quản lý bất quá cũng chỉ là nội kình đại thành trở xuống, một
khi đạt đến cảnh giới tông sư, cho dù là người chấp pháp thì cũng không
có cách nào kiềm chế được.
Thứ nhất là bởi vì thực lực của tông sư rất mạnh mẽ, thứ hai là bởi
vì trong số người chấp pháp cũng không có mấy người là tông sư, có muốn
quản cũng không thể quản được.
Cho nên dựa vào thực lực hiện tại của Lâm Thanh Diện, có giết chết
người của gia tộc Công Tôn một lần nữa có lẽ là người chấp pháp cũng chỉ có thể cảnh cáo Lâm Thanh Diện một chút, nhưng mà muốn nhốt Lâm Thanh
Diện vào trong ngục giam thứ năm thì là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Mà cho dù người chấp pháp thật sự phái ra cao thủ tông sư, có thể
đánh thắng Lâm Thanh Diện hay không là một chuyện, chứ đừng nói chi là
bắt được anh.
Bởi vậy Lâm Thanh Diện cảm nhận một cách sâu sắc, trên thế giới này
chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới là mục tiêu theo đuổi vĩnh hằng của anh,
có sức mạnh tuyệt đối rồi thì những cái khác anh đều làm dễ như trở bàn
tay tay.
“Hừ, chờ một lát nữa nếu như còn có người dám huýt sáo với tôi, tôi
sẽ cho bọn họ máy đạp, coi coi bọn họ còn dám có ý đồ với với tôi nữa
không.” Giang Thu Nguyệt tức giận mở miệng nói.
Hai người đi đến phía trước quầy bar, Lâm Thanh Diện gọi hai ly rượu, đưa cho Giang Thu Nguyệt một ly, sau đó bàn tay đặt ở trên bàn gõ có
tiết tấu.
Sau khi người pha rượu nhìn thấy, lườm Lâm Thanh Diện một chút, không nói gì quay người lại đi vào bên trong.
Lúc mà hai người đang chờ đợi thì có mấy người đàn ông nước M đeo bông tai, xỏ mũi xỏ môi đi đến phía của hai người bọn họ.
Mấy người này đều mang theo cái mặt thèm thuồng mà nhìn chằm chằm vào Giang Thu Nguyệt, bao vây cô ta lại.
“Cô em, ăn mặc gợi cảm quá nha, váy ngắn như vậy có phải là để cho
tôi tiện làm cô từ phía sau không vậy. Thế nào, muốn thì chúng ta cùng
đi, đảm bảo sẽ để cô thoải mái đến tận trời.” Trên mặt của người đàn ông đứng đầu tràn đầy nụ cười dâm tà mà nói.
Giang Thu Nguyệt lập tức cảm thấy rất buồn nôn, ở nước M loại lưu
manh như thế này có thể nói là khắp nơi đều có, nếu như có cô gái đi
đường một mình vào ban đêm rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
“Thừa dịp tôi vẫn còn chưa nổi giận, cút nhanh lên đi!” Giang Thu Nguyệt lạnh lùng nói một câu với bọn họ.
“Không ngờ là tính tình của cô em cũng táo bạo quá đó nha, là kiểu mà tôi thích đó, tối hôm nay tôi nhất định phải dạy bảo cho cô em ngoan
ngoãn.” Người dẫn đầu không thèm đặt Giang Thu Nguyệt vào trong mắt,
những người đi theo sau lưng của anh ta đều cười lên ha hả.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy vậy, muốn giải quyết phiền phức này giúp cho Giang Thu Nguyệt, liền nói với mấy người kia một câu: “Cô ấy kêu các
người cút rồi, các người không nghe thấy hả?”
Mấy người bọn họ đều đánh giá Lâm Thanh Diện một chút, trong ánh mắt
lộ ra khinh thường, người dẫn đầu lại trực tiếp chửi một câu: “Cái con
khỉ da vàng ghê tởm này, người nên cút là mày đó, đừng có ở đây quấy rầy ba của mày cua gái nữa, mày mau cút khỏi mắt của tao đi!”
Lâm Thanh Diện không có ý định nói nhảm với những người này, chuẩn bị trực tiếp ra tay, đúng lúc này Giang Thu Nguyệt ngăn cản Lâm Thanh Diện lại, cười nói: “Cái loại này cứ để tôi xử lý là được rồi, tôi đã muốn
xử lý bọn họ từ lâu, để cho bọn họ làm bao cát cho tôi một lát đi.”
Lâm Thanh Diện nghe Giang Thu Nguyệt nói như vậy liền gật đầu.
Giang Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào những người kia, hoạt động gân cốt.
Người dẫn đầu thấy thế, liếm liếm lưỡi nói: “Không ngờ là một cô nàng nóng bỏng đó nha, lại còn muốn ra tay với chúng tôi, hắc hắc để tôi thử độ sâu của cô em xem…”
Anh ta còn chưa nói xong, bàn tay của Giang Thu Nguyệt đã đánh tới.
Mặc dù là thực lực nội kình môn hạm, nhưng mà lực bộc phát của Giang
Thu Nguyệt cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận được.
Thân thể của người dẫn đầu trực tiếp xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên không trung, sau đó ngã rầm trên mặt đất.
“Ngày hôm nay để cho các người nếm thử sự lợi hại của bổn cô nương.”