Trong khách sạn.
Thời gian cách chuyện của nhà họ Trương cũng đã hai ngày.
Ngày hôm đó, sau khi xử lý xong việc, Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích
Hoài rời khỏi khách sạn Hồng Vận, không thèm để ý đến Trương Đồng Phát
đang muốn gặp mặt, người này vì lợi ích riêng mà không từ thủ đoạn nào,
còn dám đánh đập vợ, Lâm Thanh Diện nếu tha thứ cho hắn ta thì không
đáng.
Về phần hai người Lý Đồng Dương và Triệu Manh, Lâm Thanh Diện cũng
không thèm so đo tính toán với bọn họ, dù sao địa vị hai bên không giống nhau, kiến ở trước mặt voi kêu gào, voi tất nhiên sẽ không so đo với
kiến.
Nhưng Lâm Thanh Diện cũng không nói sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ, cho nên Triệu Manh cứ quỳ mãi trên mặt đất không dám đứng lên,
chờ đến khi Lâm Thanh Diện mở miệng. Mà Lâm Thanh Diện không nhìn thẳng
vào cô ta, đoán rằng trong lòng cô ta vẫn còn lo lắng.
Đây là một cách tra tấn tâm lý, đôi khi so với tra tấn thân thể cũng là hình phạt nặng không kém.
Lâm Thanh Diện đã đưa theo Hứa Bích Hoài đến Thành phố An Dương, khi
quay trở về, hai người đã ở trong phòng khách sạn nghỉ ngơi suốt hai
ngày, sau khi dạo chơi một vòng, luôn mỏi mệt, cho nên Lâm Thanh Diện
muốn nghỉ ngơi tốt sau khi trở về.
Nhưng thật ra Hứa Bích Hoài từ khi ăn miếng gỗ nhỏ, đến bây giờ tinh
lực vẫn không suy yếu, suốt hai ngày ở trong khách sạn, còn cảm thấy
tinh lực bị dư thừa, vừa đến buổi tối …
Đối với tình huống này, Lâm Thanh Diện hơi
đau đầu, tuy rằng tinh lực dư thừa là chuyện tốt, nhưng Lâm Thanh Diện
không chịu đựng nổi sự áp bức của Hứa Bích Hoài, trong hai ngày này anh
rất muốn chính mình cũng ăn miếng gỗ nhỏ, để xem chính mình có trở nên
dư thừa tinh lực không, dễ ứng phó với Hứa Bích Hoài.
Nhưng trước khi biết rõ lai lịch của miếng gỗ nhỏ này, Lâm Thanh Diện không dám tùy tiện ăn bậy. Tuy rằng Hứa Bích Hoài không có phản ứng bất thường nào, nhưng cũng không ai có thể đảm bảo anh sau khi ăn, nửa
người dưới sẽ không hành động như dã thú
Đến lúc đó người không chịu nổi chính là Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện đang ngồi ở ghế sô pha trong phòng xem di động, trong
khi đó Hứa Bích Hoài vẫn nằm trên giường, đùa giỡn với miếng ngọc bội mà Lâm Thanh Diện đã lấy từ Đại sư Thiên Long.
Khi xem trang web, một mẩu tin tức địa phương xuất hiện ở trước mặt Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện lập tức cười thật tươi.
“Xí nghiệp lớn nhất địa phương, xí nghiệp nhà họ Trương bị quan chức điều tra vì cáo buộc vi phạm lớn.”
Như vậy, lời càng ít thì chuyện càng lớn, lần này nhà họ Trương chỉ sợ muốn trở mình cũng khó.
“Vợ ơi, ngọc bội kia có gì đáng cười, lần này ngàn vạn lần em đừng ăn miếng nào nữa.” Buông di động, Lâm Thanh Diện cười nói với Hứa Bích
Hoài một câu.
Hứa Bích Hoài trợn mắt nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Sau khi quan sát hai ngày qua, miếng ngọc bội này thật sự có
vài chỗ đặc biệt.”
Lâm Thanh Diện bắt đầu đi đến bên giường, mở miệng hỏi: “Chỗ đặc biệt gì vậy.”
“Anh không phát hiện mặt ngoài miếng ngọc bội này có mấy vết lồi lõm
bất thường sao, nhìn qua cảm giác giống như là chữ được khắc vào, nhưng
em đã quan sát rất lâu, mà vẫn không hiểu được chữ viết trên đó là gì.”
Hứa Bích Hoài mở miệng.
Lâm Thanh Diện cầm lấy miếng ngọc bội từ trong tay Hứa Bích Hoài nhìn thật kỹ, bên trên quả thật có rất nhiều chỗ lồi lõm, hơn nữa còn dày
đặc, giống như là có chữ khắc bên trong, nhìn không tự nhiên, hơn nữa
chất liệu tạo ra miếng ngọc bội lại bằng gỗ, các chỗ lồi lõm đều rất mờ.
“Có thể ngọc bội vốn như vậy, ai lại nhàn rỗi khắc chữ lên ngọc bội
làm gì, viết ra giấy là được rồi, hơn nữa nếu thật sự là chữ thì em phải đọc được chứ.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Hứa Bích Hoài lắc đầu, cô vẫn cảm thấy rất kỳ quái, ngay sau đó, đột
nhiên trong mắt cô lóe lên tia sáng, cô bật dậy ngồi trên giường.
“Em nghĩ tới một khả năng, anh nhanh đi mua một lọ mực nước về đây, luôn tiện mua thêm mấy tờ giấy.” Hứa Bích Hoài mở miệng.
“Mua mực nước làm cái gì?” Lâm Thanh Diện cảm thấy kỳ quái, mở miệng hỏi.
“Aiya, bảo anh mua thì cứ mua đi, đợi khi anh về sẽ biết thôi.” Hứa Bích Hoài mở miệng.
Tuy rằng không biết Hứa Bích Hoài muốn làm cái gì, anh vẫn ngoan
ngoãn ra khỏi khách sạn, đi mua một lọ mực nước và một ít giấy trở về.
Cầm lấy lọ mực nước, Hứa Bích Hoài đi đến cái bàn, cô đổ mực vào một
cái gạt tàn thuốc lá, sau đó nhúng ngọc bội vào bên trong rồi nhanh
chóng đặt lên giấy.
Ngay lúc cô lấy ngọc bội ra, trên tờ giấy kia xuất hiện một ít chữ viết, đây là dạng chữ phồn thể quen thuộc.
Lâm Thanh Diện trợn mắt nhìn tờ giấy kia, không nghĩ tới trên ngọc
bội này thật sự có khắc chữ viết, chẳng qua những chữ viết này khác với
suy nghĩ của anh, cần phải dùng mực in lên giấy.
Cái này giống như cách in ấn cổ đại, sử dụng tiêu bản đối lập của ký
tự, hơn nữa bởi vì phải sử dụng mực nước để in lên giấy, cho nên mới
nhìn thấy chữ trên miếng ngọc bội này có nhiều điểm khác lạ.
Hơn nữa chất lượng ngọc bội lại đặc biệt, các chữ bên trên rất nhỏ và dày đặc, làm cho người ta nhìn thoáng qua không biết là gì.
“Em đã nói là ngọc bội này không bình thường, bây giờ tin chưa.” Hứa
Bích Hoài đắc ý nhìn Lâm Thanh Diện, giống như đứa trẻ vừa giải được câu đố, cảm giác vừa đạt được thành tựu.
Lâm Thanh Diện cười với Hứa Bích Hoài, anh hôn lên trán cô một cái,
mở miệng nói: “Không ngờ vợ của anh thông minh như vậy, bây giờ anh
tuyên bố, em là người thông minh nhất nhà đó bảo bối à, so với nhóc Lâm
Nhất Nặc còn thông minh hơn.”
Hứa Bích Hoài đảo mắt nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nắm tay lại đấm nhẹ vào ngực anh.
Sau đó, Lâm Thanh Diện làm theo cách của Hứa Bích Hoài, lấy ngọc bội chấm vào mực nước, rồi ấn lên giấy.
Bởi vì bản bí tịch trước đây cũng viết bằng chữ phồn thể, Lâm Thanh
Diện vì muốn đọc được bản bí tịch kia, nên cũng tham khảo rất nhiều
thông tin, cho nên bây giờ nhìn đến chữ phồn thể, chỉ cần không phải quá hiếm, anh đều đọc được.
Sau khi chăm chú quan sát các tờ giấy, Lâm Thanh Diện đại khái hiểu
được chữ khắc trên ngọc bội rốt cuộc nói về cái gì, nếu đoán không sai,
những thứ được khắc trên đây có liên quan đến Huyền Kình, nhìn qua thấy
có điểm giống công pháp Huyền Công, nhưng lại có sự khác biệt lớn.
Lâm Thanh Diện tập luyện theo nội dung khắc trên ngọc bội, vận chuyển Huyền Kình trong cơ thể mình, nháy mắt, anh cảm nhận Huyền Kình trong
cơ thể bắt đầu sôi trào, trong tích tắc, Lâm Thanh Diện cảm nhận sức
mạnh của mình tăng thêm một tầng.
Bởi vì sợ hãi có thể xảy ra chuyện gì, Lâm Thanh Diện nhanh chóng dừng lại, sau đó nhanh chóng xem lại toàn bộ văn bản.
Một lúc lâu sau đó, Lâm Thanh Diện hít một hơi thật sâu, trên mặt xuất hiện sự hưng phấn không thể che dấu.
“Trên ngọc bội rốt cuộc viết gì vậy, sao anh lại cao hứng như vậy?” Hứa Bích Hoài mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện ôm lấy Hứa Bích Hoài, tặng cho cô một cái hôn lớn, mở
miệng nói: “Vợ ơi, lần này chúng ta thật sự kiếm được món lời lớn, viết
trên ngọc bội chính là một loại bí pháp, có thể làm cho năng lực của
người ta tăng lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn, đây quả thực
là thuốc Khai Dương Hòa Khí Đan có thể sử dụng vô hạn!”