*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tân Ngôn dừng chân quay người lại, liên
nhìn thấy Tông Cảnh Hạo buông Bạch Trúc Vị ra,
bước chân chậm mà chắc, đi vê phía cô.
Nụ cười trên khoé môi anh ngưng tụ lại thành
một đường cong, giấu một lưỡi dao sắc bén, lạnh
lẽo nhìn vê phía cô, “Xin lỗi Trúc Vị!”
Lâm Tân Ngôn không cử động, quật cường
đưa mắt nhìn sự lạnh lẽo của anh.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi sẽ không xin lỗi cô tai”
Cho dù giờ phút này, cô đang sợ anh.
Cô không sai, là Bạch Trúc Vi muốn đẩy cô.
Cô chỉ là tự bảo vệ mình, phản ứng theo bản
năng mà thôi!
Dựa vào đâu mà bắt cô xin lỗi?!
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo dừng lại trên khuôn
mặt quật cường của cô, lông mày anh chau lại,
anh chưa từng nhìn kĩ người phụ nữ này, cho dù
cả lúc mất đi lý trí hôn cô, cũng không nhìn kĩ cô.
Cô khá gây, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, rất
xinh đẹp, lộ ra sự thuần khiết, lúc này đôi mắt
sáng như ngọc nhìn chằm chằm vào anh, vừa
quật cường lại kiên định.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu
nhường ai.
Tông Cảnh Hạo, “Cô lấy tay đẩy cô ấy, thì cô
phải xin lỗi!” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như
cũ, nhưng ít quyết liệt hơn.
Hình như, bị biểu cảm cô lay động.
Bạch Trúc Vi, “Hạo, em không sao, là em
không cẩn thận, thực sự không liên quan đến cô
Lâm” Bạch Trúc Vi mau chóng bước đến, cắt
ngang cuộc đối thoại của hai người họ.
Cô ta ôm lấy cánh tay Tông Cảnh Hạo, “Anh
Hạo”
Cô ta lắc đầu với Tông Cảnh Hạo, trong ánh
mắt bao phủ một lớp nước mắt, ấm ức, nhưng lại
ngấm ngầm chịu đựng, “Anh Hạo, vừa nãy là do
em đứng không vững, có thể là do em đi giày cao
gót quá cao, thực sự không liên quan gì đến cô
Lâm”
Cô ta cố hết sức thanh minh cho Lâm Tân
Ngôn.
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo nhìn xuống, nhìn
giày cao gót ở chân Bạch Trúc Vi, thực sự hơi cao,
nhưng rõ ràng anh ta nhìn thấy Lâm Tân Ngôn
đẩy cô ta.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bạch Trúc Vi, “Anh Hạo, vừa nãy có thể em bị
trật chân, đau quá.” Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch
Trúc Vi nhăn nhó lại.
Không giống với sự đoan trang thường ngày,
có một chút đáng yêu.
Tông Cảnh Hạo đưa tay vén những sợi tóc lộn
xộn của cô ta vào sau tai, người phụ nữ này âm
thâm đi theo anh, không mong được báo đáp,
không khóc không làm loạn, khi anh trúng độc
cần phụ nữ, cô ta không do dự lấy bản thân mình
làm thuốc giải cho anh.
Cho dù anh đã ngủ với cô ta, cô ta cũng
không đòi danh phận, vẫn yên tĩnh ở bên cạnh
anh như cũ.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Tông Cảnh Hạo
muốn cho cô ta một danh phận.
- -----------------