Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 139: Tại sao lại muốn làm như vậy




Giọng nói của Mạc Tư Quân không cao không thấp: “Đường Hạo Phong mượn cô bao nhiêu tiền?”
Đường Hoài An bất ngờ, cô nói: “Ông ta chưa nói cụ thể là bao nhiêu, chỉ là đã tìm tôi hai lần rồi.”
Mạc Tư Quân nhướng mày: “Hai lần? Hai người đã gặp nhau hai lần rồi?”
“Lần đầu tiên là ông ta gọi điện thoại tới, lúc đó còn đang ở công ty, tôi không biết ông ta tìm được số điện thoại của tôi từ chỗ nào, sau đó, tôi không nghe ông ta nói nhiều lời liền cúp máy ngay.”
Mạc Tư Quân trào phúng cười một tiếng, anh nói: “Nếu như tôi đoán không sai, ông ta đã không đạt được mục đích của mình, tiếp theo đây chắc có lẽ ông ta vẫn còn tiếp tục tìm cô?”
Trong lòng của Đường Hoài An run lên một cái, cô bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, hôm nay ông ta nói là sau này vẫn sẽ tiếp tục tìm tôi.”
“Nếu như đây là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, cô cứ cho ông ta đi, không được à? Cô tham gia nhiều cuộc thi thiết kế váy cưới như thế, chắc là trên tay cũng không thể nào không có đủ tiền?”
Giọng điệu nhàn nhạt của Mạc Tư Quân mang đến cho người ta một loại cảm giác chuyện này không hề liên quan tới mình, trong lòng của Đường Hoài An hơi lạnh, sắc mặt hòa hoãn hồi lúc nãy đã thay đổi: “Tại sao suy nghĩ của anh lại giống với Đường Hạo Phong như thế, chuyện này căn bản không phải là chuyện tôi có đủ tiền hay không, cũng không phải là tôi có muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề này hay không, mà là tôi căn bản sẽ không đưa tiền cho loại người như ông ta..."
Nói đến đây, Đường Hoài An dừng lại một chút, trong đôi mắt nhìn về phía Mạc Tư Quân tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
“Hơn nữa, không phải là anh không biết bốn năm trước, trong tang lễ của ba mẹ tôi, người chú này của tôi đột nhiên xuất hiện rồi bắt đầu nổi điên lên cướp đoạt tài sản của ba mẹ tôi! Chuyện năm đó làm xôn xao dư luận, hoặc ít hoặc nhiều gì chắc là anh cũng biết Đường Hạo Phong là một người như thế nào nhỉ? Nếu như ông ta đã có thể không tôn trọng chị dâu với anh trai của mình như thế, vậy thì tôi cần gì phải tôn trọng ông ta?”
Mạc Tư Quân nghe xong, anh không nói gì thêm, Đường Hoài An không biết có phải là cảm giác của mình sai rồi không, cô cảm thấy động tác Mạc Tư Quân đang lau chùi vết thương giúp cô có hơi nhẹ hơn rất nhiều, trong lúc nhất thời tâm trạng lại hoảng hốt.
Giống như là đột nhiên có một hòn đá rơi vào trong cái giếng sâu, tạo nên gợn sóng, còn cái tiếng vang thật lớn, trái tim của Đường Hoài An đột nhiên run rẩy kịch liệt, chuyện xảy ra ở câu lạc bộ tư nhân vào đêm hôm đó giống như một chiếc xe lửa đột nhập vào tâm trí của cô một cách đột ngột, trong nháy mắt tất cả ý thức đều bị va chạm với nhau.
Đường Hoài An đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của mình là muốn tìm Mạc Tư Quân để hỏi anh một vài vấn đề, nhưng mà sau đó lại gặp phải nhiều chuyện liên tiếp, cho nên đã quên mất ông nội bị bệnh nặng Đường Hạo Phong đột nhiên tìm tới mình...
Đường Hoài An chán ghét, căn bệnh hay quên của mình lại lớn như thế, thật ra trong lòng của cô hiểu rõ, tất cả đều là bởi vì hành động lúc nãy Mạc Tư Quân đột nhiên xuất hiện thoa thuốc cho cô, trước kia ngay cả một chút dịu dàng Mạc Tư Quân cũng keo kiệt không muốn cho cô, làm sao lại có thể làm ra hành động như thế với cô?
Lúc này, trong lòng của Đường Hoài An lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, cô rất chán ghét loại cảm giác không chắc chắn như thế này, rõ ràng người làm sai trước là Mạc Tư Quân, bây giờ chẳng qua anh chỉ thoa thuốc cho mình một chút mà thôi, cô liền quên hết những hành vi trước đó của anh.
Trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một cảm giác bực bội.
Cho một cái tát rồi lại cho một viên kẹo, kết hôn với Mạc Tư Quân hai năm, cô biết anh am hiểu nhất chính là loại chuyện này. Mấy lần trước cô đều chịu đựng, nhưng mà lần này tuyệt đối sẽ không như thế, cô sẽ không cho Mạc Tư Quân có cơ hội coi thường tôn nghiêm của cô.
Mạc Tư Quân đang muốn tiếp tục đưa tay thoa thuốc cho Đường Hoài An, Đường Hoài An lại dùng sức nghiêng đầu tránh né, động tác tay của Mạc Tư Quân cứ thế mà dừng lại trong không khí, anh cảm nhận được sự kháng cự của cô, xoay đầu nhìn qua, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Đường Hoài An.
Hai người giống như ngầm hiểu lẫn nhau, đều không mở miệng nói chuyện.
Một lát sau, Đường Hoài An mới hỏi: “Tại sao đêm hôm đó anh lại muốn dẫn tôi đi gặp Đàm Tông Minh?”
Bầu không khí quanh mình đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Mạc Tư Quân di chuyển tầm mắt, anh cất kỹ đồ vật ở trên tay vào trong hòm thuốc, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Không phải là lúc đó đã nói rồi à, con gái của Đàm Tông Minh muốn kết hôn, hi vọng là cô có thể có chút ý kiến về phương diện áo cưới..."
“Đủ rồi!”
Đường Hoài An lạnh lùng đánh gãy lời anh.
“Mạc Tư Quân, có phải là anh cho rằng tôi rất ngu ngốc không hả, cho rằng tôi không có năng lực phát hiện lời nói dối của anh?”
Trước kia Đường Hoài An rất không thích giằng co với Mạc Tư Quân như thế này, nhưng mà số lần cãi nhau giữa hai người càng ngày càng nhiều, thế mà cô đã luyện thành một bản lĩnh cãi nhau với người khác mà có thể mặt không đổi tim không đập.
“Nếu như anh nói không sai, vậy thì anh nói cho tôi biết đi, tại sao đến lúc cuối Lâm Nhất đến nơi lại có thể lấy một cây bút ghi âm từ dưới mặt bàn trong phòng bao ra, anh hẹn Đàm Tông Minh nói chuyện, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Suy nghĩ của Đường Hoài An vô cùng rõ ràng, cô nói một lượt suy nghĩ ở trong lòng mình.
Đối mặt với câu hỏi liên tiếp của Đường Hoài An, biểu cảm trên mặt của Mạc Tư Quân dần dần nghiêm túc, trong ánh mắt của anh giống như có lưỡi dao, Đường Hoài An nhìn anh như thế, vậy mà cô cảm giác được ánh mắt của mình hơi bị đau nhức.
Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn Đường Hoài An, đột nhiên vươn tay ra, nặng nề đóng cái nắp hòm thuốc lại, phát ra một tiếng vang thật lớn. Lần này, Đường Hoài An không bị hù dọa, cô vẫn nhìn thẳng vào Mạc Tư Quân, đợi câu trả lời của anh.
Trong giọng nói của Mạc Tư Quân đã có chút tức giận: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”
Đường Hoài An cười lạnh, trái tim giống như bị một đôi tay hung hăng nhào nặn, vô cùng đau, cuối cùng, cô vẫn tự tay xé mở vết thương sâu trong lòng mình: “Tôi muốn nói là...
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, cánh mũi lại chua xót.
“Đêm hôm đó anh cố ý đưa tôi đến chỗ Đàm Tông Minh, sau đó rời đi cũng là cố ý đúng không? Thật ra thì công ty căn bản không có chuyện gì quan trọng cần anh phải đi xử lý, chỉ là anh cần một lý do để rời khỏi đó mà thôi, có đúng không?”
Lúc đầu, Đường Hoài An cho rằng những gì mà mình trải qua chính là đau khổ lớn nhất, nhưng mà cô lại không ngờ tới lời nói sau đó của Mạc Tư Quân lại càng làm lòng người tổn thương hơn nữa.
“Vậy thì tôi cũng nói thật cho cô biết, Đường Hoài An, có đôi khi cô đã quá đề cao bản thân mình rồi. Nếu như tôi thật sự cần rời khỏi nơi đó, tôi cần gì phải cố ý tìm một lý do để cô tin tưởng chứ? Hơn nữa, đối với câu nói đầu tiên của cô, bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, đúng vậy, tôi cố ý đưa cô đến chỗ Đàm Tông Minh.”
Đường Hoài An kinh ngạc, một người có thể nói tới những chuyện quá đáng mà mình đã làm, tại sao lại có thể bình tĩnh như thế, giống như là từ xưa đến nay mình chưa từng làm.
“Tại sao lại phải làm như vậy... anh biết Đàm Tông Minh là một người như thế nào không hả?” Mắt Đường Hoài An đỏ lên, trong giọng nói cũng đã mang theo sự run rẩy khó mà kiềm chế.
Lông mày của Mạc Tư Quân nhẹ nhàng vẩy lên một cái, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt của Đường Hoài An, lạnh nhạt nói: “Đương hiên là tôi biết con người của ông ta cực kỳ háo sắc, vả lại còn có ham mê đặc biệt.”
Trái tim của Đường Hoài An bỗng nhiên bị thít chặt, trong ánh mắt nhìn về phía Mạc Tư Quân mang theo biểu cảm không thể tin nổi.
Lúc ở công ty, cô biết Mạc Tư Quân đã từng nói với Hứa Cát Anh chuyện anh muốn dẫn cô đi gặp Đàm Tông Minh từ trong miệng của cô ta, nhưng mà Hứa Cát Anh lại không nói với Mạc Tư Quân về tác phong của Đàm Tông Minh. Cho nên, Đường Hoài An cho là Mạc Tư Quân không nhìn rõ tình hình, cho nên mới có thể đưa cô đi.
Nhưng mà bây giờ xem ra căn bản không phải là như thế, từ lúc bắt đầu Mạc Tư Quân đã biết Đàm Tông Minh sẽ làm gì với mình, nhưng mà anh vẫn mang cô đi, đồng thời còn nhét một mình cô ở đó.
Lúc này, Đường Hoài An cảm thấy mình thật sự sắp ngạt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.