Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 142: Các người còn muốn làm ầm ĩ đến bao giờ nữa?




Đường Hoài An bị nhắc nhở đột ngột như thế này, cả người nhất thời tỉnh táo.
Đúng vậy, nơi này là biệt thự Hoài Viên, ông nội bị bệnh nặng vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, Đường Hạo Phong đến đây tìm cô, nếu như ngày hôm nay để ông ta gây ầm ỉ vào trong biệt thự. Nhìn gương mặt lạnh như băng của Mạc Tư Quân, Đường Hoài An căn bản không dám tưởng tượng sẽ có hậu quả gì.
Cô không tiếp tục do dự, lúc đi ngang qua bên cạnh Mạc Tư Quân, cô căn bản không chú ý đến ánh mắt nóng rực của người kia.
Đường Hoài An đi ra cửa chính, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đang dừng ở đó, cô đi đến bên cạnh cửa sổ xe. Đường Hạo Phong thản nhiên ngồi trên vị trí điều khiển hút thuốc, nhìn thấy Đường Hoài An đi tới, lập tức dập tắt tàn thuốc ở trong tay rồi bước xuống xe.
Trong lòng của Đường Hoài An đã sớm có một cơn lửa giận, cô lạnh lùng nói: “Ai kêu ông theo đến đây?”
Cũng phải trách lúc nãy mình vội vàng đến đây thăm ông nội, cho nên trên đường lái xe rất nhanh, căn bản không chú ý đến mình đang bị Đường Hạo Phong theo dõi.
Đường Hạo Phong cười hắc hắc: “Không phải là cô không muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi đó à, cho nên tôi liền theo tới đây, có điều là..."
Nói đến đây, Đường Hạo Phong ngẩng đầu lên nhìn biệt thự to lớn trước mắt, ông ta nói: “Ở đây là đâu vậy? Là biệt thự của cô mua hả? Cháu gái ngoan, cô xem xem biệt thự lớn như thế mà cô đã mua được rồi, sao lại nói với tôi là cô không có tiền, cô kêu chú của cô làm sao để tin đây?”
Đường Hoài An chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, căn bản không nghĩ tới là Đường Hạo Phong còn có thể nói ra những lời nói không biết xấu hổ như thế.
Cô nhìn sang bên cạnh, quản gia Nguyên đang đứng ở cách đó không xa, mặc dù khoảng cách không tính là xa, nhưng mà Đường Hoài An biết quản gia Nguyên sẽ chỉ làm tốt trách nhiệm thuộc về mình, đối với những chuyện khác, cho đến bây giờ là một quản gia tận tụy, ông ta cũng sẽ không nhúng tay vào.
Nhưng mà lúc này, Đường Hoài An vẫn cảm thấy vô cùng khó xử, bởi vì dù sao thì quản gia Nguyên cũng là người của Mạc Tư Quân, gió thổi cỏ lay gì đó, chỉ cần Mạc Tư Quân hỏi ông ta một cái, ông ta không có lý do gì mà không nói cho anh biết.
Thế là Đường Hoài An cố nén lửa giận, nói với Đường Hạo Phong: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Hai người đi đến bên cạnh bồn hoa, Đường Hoài An xác định không có người nghe thấy nội dung trò chuyện của bọn họ, cô mới bắt đầu nói.
“Tôi nói với chú như thế này, trong lòng của tôi, kể từ ngày chú đột nhiên lại xuất hiện bất ngờ vào bốn năm trước, tôi đã không nhận người chú này rồi. Chú nghe cho rõ đây, bây giờ tôi và chú không có mối quan hệ máu mủ gì hết, tôi không có nghĩa vụ phải cho chú mượn tiền, chú vẫn nên đi tìm người khác đi.”
Đường Hạo Phong nghe thấy những lời này thì cũng không tức giận, không hề nhìn thấy được một tia tức giận nào từ trên gương mặt của ông ta, mà đây cũng chính là điều mà Đường Hoài An lo lắng nhất. Nếu như Đường Hạo Phong biểu hiện quá kiên nhẫn, vậy thì nói rõ ông ta sẽ còn quấn chặt lấy cô không chịu buông.
Cô hy vọng Đường Hạo Phong nổi trận lôi đình, nếu như hai người quậy đến nỗi cá chết lưới rách thì chuyện này có thể dễ giải quyết hơn, nhưng mà Đường Hạo Phong lại giống như một quả bóng da mềm dẻo, cô căn bản đánh không được vào điểm yếu của ông ta.
“Đừng có nói mấy lời xa cách như thế, bốn năm trước giành tài sản với ba cô là do tôi làm không đúng, nhưng mà cuối cùng không phải là những tài sản đó đều trở về tay của cô à? Nếu như tôi thật sự muốn tranh giành với cô, cô cho rằng bây giờ cô có thể sống một cuộc sống an nhàn như thế? Ngoại trừ tiền của Mạc Tư Quân cho cô, chắc là chút tài sản của ba cô cũng đã giúp cô phất lên không ít?”
Đường Hoài An không chịu đựng nổi cách nói chuyện âm dương quái khí của Đường Hạo Phong, trong lúc nhất thời, cô liền nổi giận: “Chú đừng có đứng đây mà nói hươu nói vượn, lập tức cút đi cho tôi!”
Dường như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Đường Hoài An thu lại câu nói sau cùng, cô muốn hỏi Đường Hạo Phong một câu tại sao người ra lệnh cho người phục vụ bỏ đồ vào ly rượu trong tiệc rượu ở biệt thự nhà họ Mạc lại là ông ta?
Nhưng mà lời nói đều đã đến bên miệng, Đường Hoài An vẫn cố nuốt vào, không biết tại sao cô cứ luôn cảm thấy... có lẽ hiện tại còn quá sớm, bây giờ không phải là lúc để hỏi vấn đề này.
Đường Hoài An không nói gì thêm, cũng không có ý định tiếp tục để ý tới Đường Hạo Phong, cô xoay người trực tiếp đi về phía cửa chính.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Đường Hoài An kinh ngạc quay đầu lại, thế mà Đường Hạo Phong lại đi vào cùng với cô, trên mặt của ông ta còn nở một nụ cười cợt nhã.
Quả nhiên là đi chân trần không sợ mang giày, Đường Hoài An phẫn hận suy nghĩ trong lòng.
Nói xong, cô liền tăng nhanh bước chân, vừa đi vừa dặn dò quản gia Nguyên: “Chú Nguyên, ngăn cản người ở phía sau lại giúp tôi, nhất định đừng để ông ta đi vào trong.”
Quản gia Nguyên gật gật đầu đáp lời: “Vâng.”
Sau khi nói xong, ông ta phất tay, không biết từ nơi nào có mấy người có dáng vẻ như vệ sĩ chạy ra, đồng loạt ngăn cản trước người Đường Hạo Phong, chặng đường đi của ông ta.
Đường Hoài An cười lạnh, tiếp tục đi vào bên trong.
Đường Hạo Phong thấy tình hình như thế này thì trong lòng cũng có chút hoảng, lấy cứng chọi cứng với những người vệ sĩ vừa nhìn liền biết không dễ chọc như thế này là không hay, nhưng mà ông ta cũng không muốn để cho kế hoạch ngày hôm nay của mình bị ngâm nước nóng, thế là trong mắt lóe lên một ánh sáng gian xảo, ông ta bắt đầu cao giọng hét to.
“Đường Hoài An, tôi là chú ruột của cô, tôi là người lớn trong nhà, ngày hôm nay tôi lại hạ mình khổ sở như thế đến cầu xin cô, chẳng lẽ cô lại vô lương tâm như thế? Truyền đi, không sợ người khác nói cô ngay cả người thân cũng không nhận à.”
Đường Hạo Phong vừa hét còn vừa làm như muốn xông khỏi sự cản trở của đám vệ sĩ, Đường Hoài An đang đi phía trước không thể dừng bước, cô xoay người căm hận nhìn Đường Hạo Phong, cô không nghĩ tới là một người đàn ông trung niên lại còn có thể làm ra hành động mất mặt như thế ở trước mặt của nhiều người.
Mà Đường Hạo Phong gần như là dắt cả cuống họng lên rống, âm lượng lớn đến kinh người, Đường Hoài An hận không thể lập tức bước lên che miệng của người này lại. Bởi vì cô cảm thấy, nếu như tiếp tục để cho ông ta hét to, đừng nói là sẽ hấp dẫn Mạc Tư Quân đến đây, có lẽ là ngay cả ông nội đang nghỉ ngơi cũng bị ông ta đánh thức.
Lúc này, quản gia Nguyên đứng ở bên cạnh Đường Hoài An, thấp giọng hỏi: “Cô Đường, có cần tôi đi mời anh Mạc đến không?”
Đường Hoài An do dự một chút, cô nói: “Không cần đâu, tôi có thể tự giải quyết.”
Quản gia Nguyên im lặng cung kính lui sang một bên.
Cô đi về phía trước mấy bước, đứng yên ở trước mặt Đường Hạo Phong, ánh mắt lạnh lùng.
“Nếu như ông còn như vậy, vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lúc Đường Hạo Phong nhìn thấy ánh mắt này của Đường Hoài An, thế mà trong lòng của ông ta lại run lên một cái, bởi vì cho đến bây giờ ông ta cũng không ngờ tới mình có thể nhìn thấy một loại ánh mắt cứng rắn từ trong mắt của cháu gái mình, ấn tượng của ông ta đối với cô vẫn còn dừng ở cuộc tranh chấp vào bốn năm trước.
Mặc dù lần cuối cùng đó cô không để Đường Hạo Phong đạt được mục đích của mình, nhưng mà lúc đó ông ta có thể nhìn ra được một vẻ nhát gan từ trong đôi mắt của cô, cái gọi là một đời cô dũng, nó chẳng qua là trùng hợp mất đi cả ba mẹ, cho nên mới kích thích.
Dù sao thì Đường Hoài An khi đó vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi.
Nhưng mà bây giờ xem ra, đứa cháu này của ông ta hình như là đã có chỗ nào đó không giống với ngày xưa.
Đường Hạo Phong ngoài cười nhưng trong không cười, ông ta nói: “Đương nhiên là tôi không sợ cô báo cảnh sát rồi, tôi thật sự rất muốn biết một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng như cô đây, nếu như bị truyền thông tung chuyện ngày hôm nay ra ngoài, có lẽ là thanh danh của cô cũng bị tổn hại không nhỏ, đúng không?”
Đường Hoài An im lặng không nói, thật ra thì lời của Đường Hạo Phong nói cũng không phải là không có đạo lý, cô nói là sẽ báo cảnh sát, thật ra chỉ là vì để ép ông ta lui chân, nhưng mà không ngờ tới Đường Hạo Phong lại càng làm nghiêm trọng hơn.
Lúc cô đang tự hỏi tiếp theo đây phải làm cái gì, một giọng nói lạnh lùng vang lên ở sau lưng.
“Các người còn muốn làm ầm ĩ đến bao giờ nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.