Editor: Thiên Y
Xe vững vàng đi trên đường. Đứa bé vừa được mẹ cho bú xong nên ngoan ngoãn ngủ say trong ngực cô. Đợi đến khi ra khỏi đường đường đất gồ ghề khó đi khiến xa bắt đầu xóc nảy.
Bé gái ở trong ngực bị chấn động tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu mày, có lẽ lại muốn khóc.
"Ngoan nào, sẽ đến rất nhanh . . . ."
Theo tiếng khóc của trẻ con, bên tai liền truyền tới giọng điệu ôn nhu dịu dàng của người con gai.
Khẽ nhếch môi, Triển Mộ không nói một lời, giảm tốc độ của xe lại.
Bảo mẫu và bà nội Thương Lam đều được chôn trên cùng một đỉnh núi. Vừa qua ba tháng ở cữ, Thương Lam luôn muốn tới thăm mộ hai người nhưng Triển Mộ vẫn không có thời gian.
Mà sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, hôm sau anh liền ôm cô lên xe.
Đến nơi, anh trầm mặc ôm qua đứa nhỏ trong ngực Thương Lam. Khi thân thể hai người đụng chạm, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của cô.
Cô đang sợ anh.
Chỉ chần chờ trong chốc lát, rất nhanh anh lại nhấc một vật nặng bện cạnh, một tay ôm con gái một tay nhấc túi giấy sải bước đi lên núi.
Tối hôm qua mới vừa trải qua một cơn mưa nhỏ nên mặt đất cẫn còn ướt. Thương Lam đi trên con đường này, nhất định phải túm lấy cỏ dại bên đường mới không ngã xuống.
Cô nhìn về phía Triển Mộ đang đi phía trước, há miệng muốn nói nhưng thật lâu cũng không thốt ra được lời nào.
Lên đỉnh núi, Thương Lam ôm con gái đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn anh làm tất cả công tác chuẩn bị. Bảo mẫu mới qua đời không lâu nên cỏ dại ở trước mộ cũng không nhiều lắm. Triển Mộ cầm con dao cắt, không bao lâu liền dọn dẹp sạch sẻ.
Nhìn tấm hình bảo mẫu lúc còn sống, trong lòng cô trải qua nhiều cảm xúc.
Trên di ảnh là hình một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, thân thể bà có chút mập, mái tóc màu đen đã sớm điểm những sợi bác. Dưới sự yêu cầu của nhiếp ảnh gia mà nở nụ cười cứng ngắc, tuy vậy nhưng vẫn cảm nhận được sự hiền hòa trong đó.
Tử nhỏ Thương Lam đã không có mẹ. Bởi vì là con gái nên Thương Trung Tín không quan tâm nhiều đến các cô. Vì vậy, dù hai chị em nhà họ Thương được ăn tốt nhất, mặc tốt nhất, bên cạnh có nhiều người giúp việc, nhưng lại không có lấy một người thật lòng quan tâm đến họ.
Mà với bảo mẫu, Thương Lam luôn coi bà như mẹ của mình.
Triển Mộ nhìn bóng lưng của cô, không nói một lời tiếp tục công việc trên tay. Gió trên đỉnh núi thổi tới khiến xung quanh vang lên những tiếng xào xạc.
Lúc sáng, tiếng khóc thút thít của Thương Lam khiến anh bỗng nhiên thức tỉnh. Cảm nhận được thân thể ở trong ngực, lúc này mới phát hiện ra cô bị anh giam cầm ở trong cánh tay, đang nhẹ nhàng khóc sụt sùi. Ánh mắt nhìn ở trên da dẻ của cô thì tầm mắt liền không thể rời đi được.
Những vết bầm ứ máu trải rộng ở trên người phụ nữ khiến cho người ta nhìn thấy mà ghê.
Biết anh tỉnh lại, cô đè nén âm thanh của mình, chỉ có đôi vai khẽ run rẩy, tiết lộ uất ức của cô.
Nhìn chăm chú vào trong chậu đốt tiền giấy, trong mắt Triển Mộ hiện lên ngọn lửa mơ hồ.
Thật ra thì đêm đó anh cũng không say hoàn toàn nên mới có thể nhận ra người phụ nữ ở trước mặt một cách rõ ràng, hơn nữa còn có thể nhớ rõ toàn bộ quá trình đêm đó.
Đàn ông sau khi say chỉ thuận theo bản năng. Anh muốn cô, đấy là sự thật. Nếu như để cho anh chọn lại một lần nữa, anh cũng sẽ không chút do dự mà đi vào.
Ngay khi phóng túng đi qua, hai người chính thức tiến vào thời kỳ chiến tranh lạnh.
Thương Lam đứng ngây ngẩn một hồi, cho đến khi trời bắt đầu tối, lúc này mới bị Triển Mộ kéo theo: "Đi thôi."
Cô vẫn yên lặng rời đi với anh, cả quá trình đờ đẫn như một pho tượng gỗ không có linh hồn.
Đến khi xuống núi, bầu trời bắt đầu xuất hiện những hạt mưa. Lúc này đường núi bùn đất càng thêm trơn trợt, cỏ dại bên cạnh có gai. Vì để tránh trượt chân nên đoạn đường đi xuống này, trên tay Thương Lam đã bị cứa nhiều vết thương.
Đợi đến khi Triển Mộ đã xuống đến chân núi, Thương Lam vẫn còn chầm rì rì ở lưng chừng núi.
Anh mở cửa xe đặt con gái vào trong rồi sau đó lại vòng lên trên núi.
Nhìn thấy mưa rơi càng lúc càng lớn, trong lòng Thương Lam cũng sợ vì bị kẹt lại ở trên dốc núi. Níu lấy cỏ dại hai bên đường, nhất thời cô không biết nên đi xuống thế nào.
Bỗng nhiên một tia chớp xẹt qua phía chân trời, kèm theo là tiếng sấm vang dội, cô kinh sợ co người lại, không dám lộn xộn nữa.
Thật may là Triển Mộ quay lại rất nhanh, cởi áo vest phủ lên bọc cô lại chặt chẽ, anh ôm cô vào trong ngực mình.
Trong mũi thoáng qua một mùi thuốc lá nhàn nhạt, đầu vai Thương Lam chợt căng thẳng, ngay lập tức đã bị anh nửa ôm nửa đỡ đi xuống.
Cửa xe vừa đóng lại liền ngăn ngăn trở tiếng mưa rơi nặng hat ở bên ngoài.
Triển Mộ nhìn sắc trời âm u bên ngoài, nghĩ tới cơ thể Thương Lam vừa mới hồi phục, thật sự không thích hợp đi đêm. Vì vậy anh quyết định trở về nhà cũ ở lại một đêm.
Sau khi bà nội qua đời, Thương Trung Thời đã từng nhắc tới chuyện muốn bán hoặc cho thuê căn nhà ở quê. Lúc ấy Thương Trung Tín vẫn hoài niệm chuyện cũ nên không đồng ý. Cũng may là ông không đồng ý, nếu không thì hai người không biết ở đâu một đêm nơi rừng núi hoang sơ này.
Lấy chùm chìa khóa gửi bên cạnh nhà bà lão hàng xóm, Triển Mộ ôm cô vào cửa.
Từ lúc bước vào căn nhà, Thương Lam không có cảm giác vui sướng khi trở lại chốn cũ, trái lại trong lòng xuất hiện một nỗi xót xa.
Cố ý đi vòng qua nhà tắm cách đó không xa, cô ôm con gái trở về phòng của mình.
Mỗi tháng sẽ có một ngày cố định, Thương Trung Tín tìm người tới đây quét dọn, cho nên chỗ này cho dù đã không người ở cũng sẽ không quá bụi bặm.
"Thứ bảy tuần này phải không? Tôi biết rồi, tôi sẽ nói rõ với cô ấy, được . . . ."
Thương Lam thu dọn trong phòng một hồi, lúc đi ra thấy Triển Mộ đang nói chuyện điện thoại.
Anh đưa lưng về phía cô. Sau khi ngắt điện thoại, suy nghĩ một chút liền ấn một số điện thoại khác: "Thư kí Trương, là tôi."
Cho dù đã trải qua hai đời, nhưng chỉ vừa nghe thấy người phụ nữ tên Trương Tiệp này, cô lại cảm thấy cả người như mất đi cảm giác.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Triển Mộ, cô ôm con gái xoay người vội vã chạy lên lầu. Nghe tiếng bước chân vội vàng, anh quay lại ngước nhìn bóng lưng của cô, trong mắt thoáng qua một chút cảm xúc không nói nên lời: "Thay tôi hủy bỏ lịch trình công việc của hai tuần sau. Đúng, đã có Ngụy Vô Lan. Tôi có chút chuyện riêng phải xử lý, có thể trong khoảng thời gian tới sẽ không đến công ty. Được, làm phiền cô . . . ."
Căn nhà này được Thương Trung Tín tìm người sửa chữa lại nên hiện tại trông khang trang tiện nghi hơn trước. Nhưng vì đã lâu không có người ở nên trong phòng bếp không có nguyên liệu gì để nấu nướng.
Lúc này bên ngoài tiếng sấm vang dội, bọn họ càng không thể lái ô-tô đi mua, vì vậy hai người chỉ có thể lấy bánh mỳ mang đi từ buổi sáng, ăn qua loa cho xong bữa.
Mặc dù ở đây trời mưa nhưng lại không xua đi được không khí oi bức.
Thương Lam bận rộn một ngày, cả người đã đầm đìa mồ hôi. Cô mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc váy ở bên trong. Đưa lên mũi ngửi thứ, mùi ẩm mốc khiến cô khó chịu mà lùi về phía sau mấy bước.
Đúng lúc Triển Mộ đi vào, đưa cho cô một bộ váy vừa mượn được từ hàng xóm: "Mặc tạm cái này trước đi."
Bộ váy màu vàng nhạt có những bông hoa nhỏ, chất vải rất mỏng, phần eo dùng dây buộc lại.
Thương Lam nhíu mày, nhưng lúc này không có quyền lựa chọn. Đôi mắt rủ mi xuống, cô không từ chối mà nhận lấy, chậm rãi lướt qua anh đi đến nhà tắm phía sân sau.
Bên ngoài, tiếng mưa càng lúc càng lớn. Cô đi đôi guốc mộc đứng ở trước cửa phòng tắm. Nhìn ổ khóa đã được thay, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra năm 16 tuổi.
Cũng là ở chỗ này, cô đã mất đi trinh tiết của mình.
Triển Mộ dỗ con gái ngủ ở trong phòng. Nghe được tiếng cửa mở, anh kinh ngạc hỏi: "Sao nhanh vậy?"
Đến khi ngoái đầu nhìn lại, cả người anh thấy chấn động trong nháy mắt, toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên người đẹp đang đứng ở cạnh cửa.
Chiếc váy sơ mi quê mùa mặc ở trên người lại càng làm nổi bật làn da trắng của cô. Khuôn mặt Thương Lam nhỏ nhắn, dáng người mảnh khảnh, thật sự không giống như một người vừa mới sinh con, ánh mắt ở cô mỹ lệ cùng với đường cong trên người . . . .
Ánh mắt Triển Mộ càng nóng bỏng, trong đầu không khỏi hiện lên một cánh đồng hoa, mà nổi bật trong đó là một vị thiếu nữ nông thôn xinh đẹp.
Vỗ nhẹ bên giường, giọng anh khàn khàn nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Sống lưng Thương Lam cứng đờ, gật đầu một cái rồi vòng qua anh đến bên kia giường ngủ.
Triển Mộ nhìn con gái được đặt vào giữa, thu lại ánh mắt không vui của mình mà đi đến tắt đèn.
Ở trong bóng tối, Thương Lam chỉ nghe thấy bên cạnh truyền âm thanh sột soạt, rồi sau đó cả người lập tức bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
"Anh. . . ." Cô còn chưa nói xong, miệng liền bị chặn lại.
Khẽ thở dốc, bàn tay cô mò mẫm ở bên cạnh nhưng lại không thấy con gái của mình.
Thật khó khăn mới có cơ hội, cô hoảng sợ kêu lên: "Tiểu Vũ đâu. . . ."
"Ở sau lưng anh." Nói xong cả người liền bị đè lên, môi của cô lại bị anh cắn mút.
Vừa rồi lúc đi tắm, cô đã tiện tay giặt hết quần áo ở trên người, trong đó dĩ nhiên bao gồm cả quần áo lót. Đỉnh đầu bị người nào đó nhấc mạnh lên, sau khi kêu đau, Thương Lam không còn giãy dụa nữa.
Hôm nay ngoại trừ chiếc váy sơ mi bao bọc ở trên người, bên trong cũng không mặc cái gì.
Cứ như vậy, càng dễ dàng cho anh tiến công.
"Anh sẽ đè lên con bé mất." Cô chưa từ bỏ ý định, đưa tay mò mẫm ra sau anh.
"Anh sẽ cẩn thận." Anh vừa nói xong liền cởi nút áo trên ngực cô, âm thanh tiếng mút "chùn chụt" phát ra vang vọng khắp xung quanh.
"Nếu anh tiếp tục ồn ào, chắc chắn sẽ đánh thức tiểu Vũ dậy mất."
Từ khi sinh ra, đứa nhỏ này đã không ngoan ngoãn, đặc biệt là trước khi ngủ cần phải ôm ấp dụ dỗ cả nửa ngày trời mới chịu nhắm mắt.
Lần này Thương Lam cũng không dám động mạnh. Chịu sức nặng của người đàn ông nào đó đè lên nên cô run rẩy nằm phía dưới. Cố kìm nén tiếng rên rỉ trong miệng, đong đưa theo nhịp của anh. Vì muốn để cho chính mình dễ chịu hơn một chút nên cô chỉ có thể cố gắng phối hợp với cơ thể anh, cầu mong anh có thể nhanh chóng kết thúc tất cả.
Sau khi Triển Mộ rút khỏi cơ thể cô, trong lúc cô tưởng rằng đã xong chuyện thì lại bị anh ôm lấy, một đường đi tới phòng tắm phía sân sau. Ấn cô ở trên tường, giống như năm đó, anh mạnh mẽ chuyển động cơ thể.
Vừa nhìn lên, cô liền cảm thấy tất cả đều quen thuộc, cả người cũng không còn sức để giãy giụa, chống đối nữa.
Cô không biết anh đưa mình ra ngoài lúc nào, chỉ biết trước khi mình ngất đi thì đối diện với cặp mắt đỏ rực như loài sói của anh.
Hôm sau vừa lên xe, Thương Lam liền thuận lợi dựa vào ghế mà ngủ say. Triển Mộ quan tâm gạt sợi tóc lên tai cô, thân mật cọ xát bên trên cổ của cô một lúc rồi mới lái xe ô-tô rời đi.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của người phụ nữ, anh cũng biết tối hôm qua mình có hơi mạnh bạo, nhưng hết cách rồi. Lần này đối tượng hợp tác là Trầm Thành, anh không thể nào dẫn cô theo bên người được.
Có lẽ hai người xa cách nhau tầm nửa tháng. Anh chỉ có thể cố gắng chiếm lấy chút lợi ích trong mấy ngày này. Đợi đến khi trở về, anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Thương Lam ngủ một giấc liền hết hơn nửa ngày. Đến khi cô tỉnh lại thì đã về đến nhà.
Đến khi cho còn gái bú xong, cô đứng lên đi ra phòng khách rót nước.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, vốn tưởng rằng là Triển Mộ nên cô không quá để ý. Nhưng khi tầm mắt liếc qua đôi giày cao gót đặt ở trước cửa thì ngạc nhiên đứng lại.
Lúc này cửa bị đẩy ra. Nhìn người phụ nữ vừa bước vào, cô không xa lạ gì. . . .
"Cô khỏe chứ?" Trương Tiệp vẫn cung kính nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi là thư ký của phó giám đốc Triển, cô có thể gọi tôi là Trương Tiệp."
Cả người Thương Lam cứng đờ, học theo cô ta nở nụ cười, gật đầu rồi như chạy trốn vào phòng bếp.
Cái vị Triển phu nhân này, cũng chỉ là một cô gái nhỏ mềm mại chưa trải sự đời mà thôi.
Trương Tiệp nhìn về phía cô rời đi, khẽ nhếch miệng cười khinh bỉ rồi quay đầu đi về phía thư phòng.
Triển Mộ và cô ta nán lại rất lâu trong thư phòng. Đợi đến khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, dựa theo phong độ, anh lái xe đưa cô ta về nhà.
"Triển tổng, lần này đi công tác anh xác định không cần người hỗ trợ sao? Tôi có thể . . . ."
"Cám ơn!” Triển Mộ lẳng lặng nhìn cô ta một lát rồi mở miệng nói: "Lần sau nếu như có công việc gì cần xin ý kiến của tôi thì có thể trao đổi trực tiếp qua điện thoại với tôi. . . . Trương Tiệp, cô hiểu ý tôi chứ?"
Vẻ mặt Trương Tiệp liền cứng đờ. Nhìn dòng xe lướt qua, nụ cười trên khóe môi cô ta liền biến mất.
Trong khoảng thời gian Triển Mộ rời đi, Thương Lam luôn chơi đùa với con gái ở trong phòng.
Tâm trí cô không tập trung nên Triển Mộ vào cửa lúc nào cũng không biết.
Đột nhiên anh ôm lấy cô từ phía sau lưng, cằm cọ xát lên cổ cô, hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"
Thương Lam bị dọa không nhỏ, nhìn cánh tay đang ôm ngang hông mình, buồn bực lắc đầu, không trả lời.
Triển Mộ nhíu mày, thông báo: "Cuối tháng anh phải ra nước ngoài làm ít chuyện, có thể nửa tháng sau mới trở lại."
Lông mi khẽ run, cô gật đầu một cái coi như đáp lại.
Cánh tay cứng đờ, anh không cam lòng ôm cô càng chặt hơn.
Rõ ràng một người ở ngay bên cạnh nhưng lại khiến anh sinh ra ảo giác không thể nắm chắc lấy.
Ánh mắt sắc bén liền tối đi. Một lúc sau anh tiến lại gần bên tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Tiểu Lam, anh cũng biết mệt mỏi."
Đôi mắt Thương Lam khẽ lay động, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh. . . . Sẽ thả mình sao?
"Đợi đến ngày anh không thể đi tiếp được nữa. . . ." Khẽ rũ mắt xuống, đột nhiên anh hôn lên môi của cô, đầu lưỡi khuẩy đảo ở trong miệng cô. Thương Lam mềm nhũn, thuận tiện bị anh ép xuống: "Chúng ta hãy chết cùng nhau đi."
"Em chỉ có thể là người của anh." Dáng vẻ anh thâm tình, nhưng những lời nói ra lại lạnh thấu xương.
Thương Lam nhu thuận để cho anh cởi quần dài. Trong nháy mắt khi anh tiến vào, cô mệt mỏi nhằm chặt hai mắt lại.
Một ngày trước khi Triển Mộ lên đường, anh dẫn cô trở về nhà họ Thương.
Biết Thương Lam muốn trở về, sáng sớm Thương Trung Tín đã cho người giúp việc quét dọn sạch sẽ phòng của cô. Vừa hay tháng sau Thương Hồng lấy chồng, hai chị em có thể gặp nhau cũng tốt.
Thương Lam nhìn ra được sự khó chịu của Thương Hồng, nhưng cuộc hôn nhân này là do Thương Trung Tín quyết định, cho dù là ai cũng không thể xen vào.
"Tiểu Lam. . . . Không, chị hai! Không lâu sau, chúng ta là người một nhà rồi." Sắc mặt Phùng Nguyên Chiếu đỏ bừng, khó giấu nổi sự vui mừng.
Thương Lam nhìn sang bên, khi Thương Hồng nghe thấy một tiếng "chị hai" kia thì tỏ rõ sự không vui, đứng lên nói sắc bén: "Con ăn no rồi!"
"Con định đi đâu?" Thương Trung Tín hạ giọng cảnh cáo: "Ngồi xuống! Khó có dịp chị của con trở về nhà một lần, lát nữa để cho nó chọn áo cưới với con đi. Đổi lên đổi xuống 5 nhà thiết kế rồi, nếu lần này còn không vừa ý nữa thì ngày mai hai đứa đi lĩnh giấy đăng kí kết hôn luôn, hôn lễ này không cần bày ra nữa."
Thương Hồng bất đắc dĩ ngồi lại chỗ cũ, trên bàn cơm liền trở nên trầm mặc.
Thái độ của Triển Mộ không quan tâm, trừ việc thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, ngoài ra thì không có bất kỳ ý kiến gì với chuyện nhà họ Thương.
Sau khi cơm nước xong, anh và Thương Trung Tín đánh cờ ở trong phòng khách, còn Thương Lam đi theo Thương Hồng lên lầu chọn lựa áo cưới.
Với tính tình Thương Hồng, Thương Lam biết nhất định cô ta sẽ không chấp nhận như vậy. Quả nhiên sau khi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ. Cô ta do dự một hồi rồi chợt quỳ xuống trước mặt cô.
Trong lòng Thương Lam Tâm thấy kinh ngạc, ôm tiểu Vũ lui về phía sau mấy bước, không muốn bị người nào đó túm được làn váy.
"Chị! Em biết trước kia mình đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, làm cho chị không vui. Chị hãy coi như em còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện. Lần này chị nhất định phải giúp em một tay, nếu chị không giúp em thì sẽ không người nào có thể giúp em nữa."
Thương Lam mím môi, chỉ sợ đánh thức con gái ở trong ngực, nhỏ giọng nói: "Có gì thì đứng lên rồi nói."
"Cho em tiền." Thương Hồng đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn cô, nói: "Ba khóa hết tài khoản ngân hàng của em, còn cho người trông chừng em. Bây giờ chỉ cần em ra khỏi cửa đều có người đi theo, rõ ràng là không trốn được."
Thương Lam im lặng một hồi, bình tĩnh nói: "Chị không giúp được em. . . ."
Hiên giờ tình cảnh của cô và Thương Hồng cũng không khác gì nhau, cho dù có lòng nhưng không có sức.
"Chị, em cầu xin chị. Nếu lần này không đi được thì coi như em tiêu đời rồi." Đôi mắt Thương Hồng đỏ lên, vừa khóc vừa nói: "Emkhông muốn gả, kẻ ngu ngốc kia . . . .Rốt cuộc thì ba nhìn trúng cái gì ở anh ta. . . ."
Thương Lam nhìn áo cưới xếp trên giường, tùy ý lựa chọn một cái bên trong, nói: "Chọn cái này đi."
Thương Hồng nhìn dáng vẻ không quan tâm của cô thì ánh mắt chợt lạnh lẽo, khàn giọng nói: "Thương Lam! Dù gì tôi và chị cũng là chị em 22 năm, sao chị có thể đối xử với tôi như vậy?"
"Thẻ căn cước, hộ chiếu, thẻ tín dụng. . . . . . Tất cả những thứ có thể chứng minh thân phận của chị đều bị Triển Mộ cất giữ ở trong két sắt . . . ." Thấy ánh mắt kinh ngạc của Thương Hồng, cô bình tĩnh nói tiếp: "Xin lỗi, với tình cảnh bây giờ của chị . . . . Sợ là không giúp em được."
Thương Lam dụ dỗ đứa nhỏ trong ngực, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói: "Tiểu Hồng! Thật ra anh Nguyên Chiếu cũng là một người không tồi, vừa chân thật vừa đối xử tốt với em như vậy. Nếu như có thể chọn, chị tình nguyện. . . ."
"Em tình nguyện cái gì?" Không biết Triển Mộ lên lầu từ khi nào, chỉ thấy anh đứng bên cạnh cửa từ lâu. Sau khi đẩy cửa ra, anh tùy ý nhìn lướt chiếc áo cưới trên giường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô.