Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 196: Cứu phụ hoàng!




Đẩy cửa điện ra, cảnh tượng bên trong làm Vân Quán Ninh trợn mắt há hốc mồm đứng sững tại chỗ!
Bên cạnh giường là một chiếc bình hoa bị đập vỡ.
Mà Mặt Tông Nhiên đang ghé vào cạnh giường, ánh mắt hoảng hốt, khuôn mặt ửng hồng mất tự nhiên, nữa người rơi trên mặt đất, một tay chống đỡ, một tay dùng sức đẩy Tôn Đáp Ứng ra.
Dường như muốn tránh khỏi móng vuốt của nàng ta.
Trong khi Tôn Đáp Ứng lại trần truồng, phóng khoáng ngồi trên người Mặc Tông Nhiên.
Mặt nàng ta cũng ửng hồng mất tự nhiên, cấp bách hô: “Hoàng thượng, ngài mau làm thần thiếp đi, thần thiếp muốn sinh đứa nhỏ cho ngài, thần thiếp muốn làm nữ nhân của ngài!”
Vân Quán Ninh không khỏi chặt lưỡi.
Tôn Tam Phù này… thật đúng là lớn mật!
Nàng sợ rằng từ trước đến nay người đầu tiên dám bá vương ngạnh thượng cung với hoàng thương chính là nữ nhân này đi!
Đúng là vô văn hóa, to gan lớn mật!
Nhưng phụ hoàng cũng đã từng tuổi này rồi, lại còn ăn chơi sa đọa như thế…
Vân Quán Ninh lắc đầu.
Mặc Diệp và Tô Bỉnh Thiên cũng đến gần, nhìn tình hình trong điện, Mặc Diệp vội đảo mắt sang chỗ khác, Tô Bỉnh Thiên nhịn không được, hô to một tiếng: “Hoàng thượng!”
Một tiếng này đã đánh thức Mặc Tông Nhiên và Tô Đáp Ứng vẫn đang chìm đắm bừng tỉnh.
Tô Bỉnh Thiên chen qua người Vân Quán Ninh đi vào: “Hoàng thượng, ngài không sao chứ?”
Thấy bọn họ đi vào, lúc này Vân Quán Ninh mới sợ hãi ngã từ trên người Mặc Tông Nhiên xuống, vội vàng lấy chăn cuộn mình lại trốn ở góc giường.
Mặc Tông Nhiên mặc tẩm y màu vàng, phía trên còn thêu song long hí châu.
Ánh mắt ông hoảng sợ mang theo một chút mê man, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chóp mũi Vân Quán Ninh khẽ giật, lập tức ngửi được một cỗ mùi hương kỳ quái từ trên long sàng truyền đến.
Nàng vội thấp giọng kêu Mặc Diệp: “Không được lại đây! Nín thở!”
Mặc Diệp không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe nàng nói như vậy, theo bản năng nín thở đứng tại chỗ. Vân Quán Ninh ngăn cản quá muộn, Tô Bỉnh Thiên lại xông tới quá nhanh.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt Tô Bỉnh Thiện đã đỏ bừng, khó chịu ngồi xổm bên cạnh giường.
“Này…”
Vân Quán Ninh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Nếu là nam nhân thì dễ giải quyết rồi, chỉ cần tìm cho hắn nữ nhân là được.
Nhưng cố tình Tô Bỉnh Thiện lại là thái giám!
Tuy ông ta đã mất cái đó, nhưng giác quan trên cơ thể vẫn là giác quan của nam nhân. Mùi hương này có thể khiến con người đánh mất chính mình và chìm đắm trong niềm vui.
Lúc này Tô Bỉnh Thiên nói, ông ta phải làm sao bây giờ?
Vân Quán Ninh có chút đau đầu, hét lớn: “Tiểu Lương Tử!”
“Mau đưa sư phụ ngươi đi!”
Bóng dáng Lương Tiểu công công xuất hiện ở ngoài cửa, trước khi vào còn nghe Vân Quán Ninh cố ý dặn dò: “Nín thở!”
Tô Bỉnh Thiện khó chịu cuộn người, bị Lương Tiểu công công kéo ra ngoài.
Mặc Diệp từng bước lùi về phía sau, theo sự phân phó của Vân Quán Ninh mở cửa thông gió.
“Vương gia, trước chàng đi ổn định triều thần, việc nhỏ chàng làm chủ, đại sự chờ phụ hoàng tỉnh táo lại rồi hẵng nói. Sau đó cho văn võ bá quan, đều lui về hết đi.”
Nhìn Mặc Tông Nhiên thế này, hôm nay sợ rằng không thể vào triều.
“Nàng cẩn thận.’
Mặc Diệp che kín mũi và miệng, dặn dò nàng xong, sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc này trong điện chỉ còn lại Vân Quán Ninh điềm tĩnh xem kịch, Tôn Đáp Ứng thất kinh quấn cả người thành đoàn bánh tét, và Mặc Tông Nhiên thần trí không rõ ràng lắm.
“Tôn Tam Phù, lá gan này của ngươi thật không nhỏ!”
Vân Quán Ninh kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy mảnh vỡ của chiếc bình hoa bên cạnh giường.
Vừa rồi nhờ có một tiếng giòn vang, cùng với Mặc Tông Nhiên cố hết sức tỉnh táo để nói câu “Người đâu!”.
Vân Quán Ninh mới cảm thấy tình huống không ổn, nhanh chóng chạy vào cứu ông ấy.
Nếu chậm một bước…
Nàng liếc tẩm y nhào nhĩ trên người Mặc Tông Nhiên, Nhịn không được bật cười thành tiếng. Nghĩ thầm, nếu chậm một bước, hôm nay phụ hoàng liền khó giữ khí tiết tuổi già.
Tôn Đáp Ứng run rẩy.
Nàng ta cũng không biết, vì sao khi nhìn thấy Vân Quán Ninh, cả người nàng ta lại nhịn không được run rẩy.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý mà nữ nhân này để lại cho nàng ta rất nghiêm trọng.
Cho nên bây giờ nhìn thấy nàng, cơ thể liền nhịn không được run rẩy.
“Ngươi run cái gì? Sợ cái gì? Không phải bộ dáng lúc nãy của ngươi nữ trung hào kiệt lắm sao? Nếu hôm nay ta không đến, ngươi còn mạnh hơn cả phụ hoàng?”
Nàng vỗ tay: “Quá trâu bò!”
Tôn Đáp Ứng khóc lóc nói: “Minh Vương Phi, nếu ngươi muốn giết, hãy cho ta chết một cách sảng khoái đi!”
Đừng tra tấn nàng ta, nàng ta sắp phát điên rồi!
“Tại sao ta lại muốn giết ngươi?”
Vân Quán Ninh vui vẻ: “Muốn giết ngươi, không phải là phụ hoàng? Thì tốt xấu mẫu hậu cũng sẽ trừng phạt ngươi, sao lại liên quan đến ta?”
“Ta nghĩ, nếu mẫu hậu biết được… Ngươi dám làm chuyện như vậy với phụ hoàng, bà ấy sẽ phạt ngươi thế nào?”
Nghe Vân Quán Ninh nói vậy, Tôn Đáp Ứng ngược lại thở dài một hơi.
Nàng chính là người của hoàng hậu nương nương!
Nàng nghe phân phó của hoàng hậu nương nương, mới dám làm vậy.
Nếu Minh Vương Phi bẩm báo trước mặt nương nương, nàng ngược lại không sợ!
Thấy Tôn Đáp Ứng thở dài một hơi, sao Vân Quán Ninh lại không biết, nàng ta thế nào không sợ hãi?
Đơn giản vì nàng ta là quân cờ trong tay của Triệu Hoàng Hậu!
Nàng cũng không nhiều lời, định lấy thuốc giải từ trong không gian ra.
Nhưng lục tung khắp nơi, cũng không thấy thuốc giải đâu, không gian xảo quyệt này ngược lại còn đưa cho nàng một chiếc hộp rỗng… hoàn toàn mới tinh!
Vân Quán Ninh trợn tròn mắt!
Không gian rách nát có ý gì?
Chẳng lẽ tình huống của Mặc Tông Nhiên không có thuốc giải, chỉ có cái kia?
Nàng chớp mắt, nhìn thứ ở bên trong không gian, do dự mãi rốt cuộc cũng không lấy đi!
Suy nghĩ một hồi, Vân Quán Ninh gọi ra ngoài: “Người đâu!”
Một tên Ngự Lâm Quân cung kính tiến vào: ‘Minh Vương Phi.”
“Đưa Tôn Đáp Ứng về Khôn Ninh Cung, nói với mẫu hậu. Tôn Đáp Ứng coi thường cung quy, dám chuốc thuốc với phụ hoàng, mong mẫu hậu công bằng công chính giải quyết chuyện này!”
Nhìn thoáng qua vẻ mặt khó coi của Tôn Đáp Ứng, nàng lại bổ sung nói: “Nhớ kỹ phải nói với mẫu hậu.”
“Nếu Tôn Đáp Ứng coi thường cung quy không bị phạt, thì sau này phi tần trong hậu cung sẽ noi theo, đến lúc đó hậu cung loạn, tất cả đều là công lao của mẫu hậu!”
Lời này đúng là vượt quá bổn phận.
Nhưng hiện tại, Vân Quán Ninh đang rất tức giận, đương nhiên giọng điệu không hề dễ nghe.
Ngự Lâm Quân hơi chần chừ, vẫn gật đầu đáp ứng.
Chủ tử của hắn là Mặc Tông Nhiên, không phải là Triệu Hoàng Hậu.
Hôm nay Tôn Đáp Ứng làm xằng làm bậy, quả thật đáng bị trừng phạt.
“Vương phi, Tôn Đáp Ứng kia…”
Ngự Lâm Quân chần chừ liếc Tô Đáp Ứng, nghĩ thầm, nàng ta còn không mặc quần áo, làm sao khiêng về Khôn Ninh Cung đây?
Vân Quán Ninh ngay cả mí mắt cũng không nâng: “Lấy chăn cuộn lại rồi khiêng nàng ta đi.”
“Trên đường gặp được bất luận kẻ nào, đều nhớ giải thích rõ ràng, vị này chính là Tôn Đáp Ứng. Nếu nàng ta muốn danh tiếng, thì cho ‘mỹ danh’ của nàng truyền khắp hậu cung đi.”
Tôn Đáp Ứng: “…”
Hiện tại hối hận còn kịp không?
Dĩ nhiên là không kịp rồi.
Ngự Lâm Quân tiến đến, trực tiếp khiêng nàng ta ra ngoài.
Như lời Vân Quán Ninh phân phó, trên đường gặp bất luận kẻ nào đều giải thích: “Vị này chính là Tôn Đáp Ứng, vì yêu hoàng thượng mà không được, nên đã chuốc thuốc cưỡng bức hoàng thượng!”
Dù Tôn Đáp Ứng cảm thấy xấu hổ, vùi mặt vào trong chăn, cuộn cả người thành đà điểu. Nhưng ngón chân lộ ra ngoài của nàng, cũng cảm nhận được ánh mắt hèn mọn của cung nhân!
Sau khi đuổi Tôn Đáp Ứng đi, Vân Quán Ninh vội vàng sai người mời Đức Phi lại đây…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.