Như Mặc, Như Ngọc vội vàng tránh sang một bên.
Mặc Diệp vừa vào tới cửa thì cái chổi lông gà đã phi vèo đến.
Nếu hắn không tránh kịp thì mặt đã sớm bị cái chổi lông gà đó đáp trúng!
Hắn sầm mặt xuống, nhìn cái chổi lông gà rơi dưới đất, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn sang Như Ngọc, Như Mặc: "Hai người các ngươi tránh cũng kịp lúc đấy nhỉ?"
Như Mặc, Như Ngọc đều được phen kinh hãi: "..."
"Chủ tử, thuộc hạ đắc tội!"
Như Ngọc run run rẩy rẩy nhặt chổi lông gà lên, sau đó tự quất mấy cái vào người mình.
Như Mặc vội vàng tới gần, sau đó... đánh thêm mấy cái thật mạnh vào người Như Ngọc: "Chủ tử nguôi giận!"
"Hôm nay đều là do Như Ngọc làm sai, hắn chọc giận Vương phi, hắn đáng bị đánh! Thuộc hạ lập tức đưa hắn đi dạy dỗ một trận, trút giận thay cho chủ tử!"
Nói xong, Như Mặc túm lấy Như Ngọc, huynh đệ hai người bọn họ nhanh chóng lặn mất tiêu sau cửa.
Trước khi đi, Như Ngọc còn nhìn Mặc Diệp kiểu "Chủ tử tự cứu lấy mình đi".
Hai tên khốn kiếp này, sớm muộn hắn cũng sẽ xử lý bọn chúng cho ra hồn!
Mặc Diệp hừ lạnh, xoay người, mặt không chút cảm xúc bước vào trong phòng.
Vân Quán Ninh đã ngồi xuống uống trà, hoàn toàn không hề thấy dáng vẻ giận dữ ban nãy nữa.
"Sao vậy? Nghe nói hôm nay nàng rất tức giận?"
Mặc Diệp ngồi xuống phía đối diện nàng, tự rót cho mình một chén trà, nhấp một ngụm rồi chân thành hỏi: "Hay là sắp đến tháng?"
Cho nên mới gắt gỏng như vậy?
Vân Quán Ninh hận không thể cởi giày đang đi dưới chân ra đập vài cái vào mặt hắn.
Nhưng mà đối diện với khuôn mặt tuấn tú như thế kia, nàng lại thấy nếu bị đập cho hỏng thì thật đáng tiếc.
Quả thật là đẹp trai vô cùng.
Vân Quán Ninh thầm tự an ủi chính mình mới có thể kìm nén ý định muốn đập vào mặt hắn: "Chuyện của Doanh Vương Phủ, chàng nghe nói chưa?"
"Ừm."
Mặc Diệp chỉnh lại ống tay áo một chút: "Bổn vương còn có việc này."
Vân Quán Ninh tò mò nhìn hắn.
"Lúc xuất cung không phải nàng đã hỏi bổn vương, rằng tại sao hôm nay phụ hoàng lại nổi trận lôi đình sao?"
"Đúng vậy, tại sao?"
Lúc xuất cung, đúng là Vân Quán Ninh có hỏi.
Nhưng Mặc Diệp đâu có trả lời.
Bởi vì chuyện này mà Vân Quán Ninh đã cảm thấy hơi bực bội trong lòng, cho rằng Mặc Diệp không tin tưởng mình. Sau đó lại được thêm Như Ngọc lanh chanh nói đỡ cho chủ tử nhà hắn ta, thế nên mới chọc điên nàng, cáu kỉnh quát mắng một trận như ban nãy.
Lại nói, là bởi vì Viên Bảo.
Là vì Mặc Diệp cấm túc nàng bốn năm, cho nên tất cả mọi người đều không biết đến sự tồn tại của Viên Bảo.
Nếu bốn năm đó nàng thuận lợi sinh hạ Viên Bảo thì đám người Mặc Tông Nhiên đã biết Viên Bảo chính là hoàng trưởng tôn rồi...
Vậy thì giờ nàng cũng không phải tủi thân cùng nhi tử ẩn náu trong Vương phủ này!
Bởi vậy, từ sau khi thấy Mặc Tông Nhiên quay về, sự tức giận trong nàng đã giảm đi đáng kể!
"Nếu Vương gia không muốn nói thì đừng nói nữa."
Vân Quán Ninh cười lạnh: "Dù sao thì ta với Vương gia cũng không phải người có cùng suy nghĩ."
"Bây giờ chỉ vì Viên Bảo nên chúng ta mới liên thủ hợp tác. Rồi sẽ có một ngày Viên Bảo trưởng thành, có thể đưa ra lựa chọn rõ ràng, hai ta sớm muộn cũng sẽ đường ai nấy đi mà thôi."
"Tới lúc đó đường rộng thênh thang, chúng ta mỗi người một ngả."
Nữ nhân này, quả thật là nói câu nào cũng khó nghe mà!
Mặc Diệp bất đắc dĩ: "Không phải bổn vương không tin nàng."
"Chỉ là trên đường xuất cung, trong lòng bổn vương còn có một chuyện cần phải nghĩ cách giải quyết."
"Chàng cũng không cần phải tỏ ra quái gở như thế."
Hắc khẽ cười một tiếng: "Hai ngày này, Ngũ Quân Doanh xảy ra một vài chuyện không hay ho lắm. Đêm hôm qua, mấy viên quan trong Ngũ Quân Doanh đã tới thanh lâu mua vui tìm khoái lạc."
"Cuối cùng... vẫn là chết trong tay cô nương thôn quê ôn nhu hiền dịu."
Nghe tới đây, Vân Quán Ninh hơi ngạc nhiên: "Hả? Nguyên nhân là gì?"
"Đại ca và nhị ca vẫn đang điều tra chuyện này."
Mặc Diệp thu lại nét cười trên mặt, thần sắc dần trở nên nghiêm túc: "Nàng cũng biết, người trong triều đình không được phép tới những nơi kỹ viện trăng hoa như thế."
Điều này đã được quy định rõ ràng trong sổ sách.
Nhưng mà cởi bỏ triều phục ra thì chẳng phải có rất nhiều người đã đến thanh lâu hay sao.
"Không biết vì sao, những người này vẫn còn mặc quan phục của Ngũ Quân Doanh trên người."
Ánh mắt Mặc Diệp dần trở nên sắc bén.
Quan viên của Ngũ Quân Doanh, nói là mặc quan phục, thực ra cũng là triều phục đặc trưng của Ngũ Quân Doanh mà thôi. Mặc dù bọn họ chỉ là những người có chức phẩm cấp thấp nhưng chung quy vẫn là người của triều đình.
"Chuyện ngày hôm nay đã sớm loan ra khắp nơi, khiến cho kinh thành được một phen ồn ào huyên náo."
Vân Quán Ninh lập tức hiểu ra tại sao hôm nay Mặc Diệp lại vô cùng tức giận như vậy rồi.
Những người đó mặc quan phục của Ngũ Quân Doanh, chính là tượng trưng cho cả triều đình!
Chết trên giường của cô nương thanh lâu, chẳng phải như vậy là bôi tro trát trấu vào mặt triều đình hay sao!
Nghiêm trọng hơn cả là... Người của Ngũ Quân Doanh đều đâu phải một đám người thường tay trói gà còn không chặt?
"Lẽ nào là cố ý mưu sát?"
Vân Quán Ninh nói.
"Vẫn chưa biết được."
Trước khi Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ điều tra ra chân tướng sự việc, Mặc Diệp cũng chưa dám khẳng định: "Thanh lâu đã bị niêm phong, mấy cô nương kia cũng đã bị nhốt vào địa lao rồi."
"Chắc chắn không bao lâu nữa, đại ca và nhị ca sẽ điều tra ra chuyện này."
Cho nên hôm nay hắn xuất cung, trên đường cũng suy đoán về chuyện này.
"Chàng cũng phái người âm thầm điều tra chuyện này hả?"
Vân Quán Ninh hỏi.
"Không."
Mặc Diệp lắc đầu: "Gần đây bổn vương đang nghiên cứu chế tạo hoả dược, cho nên không rảnh phái người đi điều tra chuyện này."
Lại nói, chuyện này nên để Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ phụ trách.
"Tự lo việc của mình."
Mặc Diệp thản nhiên nói: "Bổn vương không nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng Thần Cơ Doanh của bổn vương, người khác cũng tuyệt đối không được phép nhúng tay."
Vân Quán Ninh không nói thêm gì, trong đầu nàng vẫn đang nghĩ tới chuyện hồi nãy hắn nói.
Mãi một lúc sau nàng mới tự lẩm bẩm: "Rốt cuộc là người nào mà lại dám ngông cuồng như vậy."
"Lại dám hạ thủ với người trong triều đình?"
"Vả lại những người trong Ngũ Quân Doanh kia, tại sao vẫn mặc quan phục khi tới thanh lâu? Chẳng lẽ bọn họ dám ngang nhiên khiêu khích quy tắc của triều đình hay sao?"
"Cho nên mới nói, chuyện này có rất nhiều điểm bất thường."
Mặc Diệp bưng chén trà lên, vừa mới đưa tới miệng thì lại bỏ xuống, sắc mặt hơn đăm chiêu nhìn Vân Quán Ninh: "Ban nãy, nàng nói gì với Như Ngọc vậy?"
"Sao bổn vương lại thành tra nam rồi?"
Vòng vo một hồi cũng quay về chủ đề chính.
Cơ mà Vân Quán Ninh chẳng có tâm trí đâu mà thảo luận chuyện này với hắn nữa.
Trong lòng nàng lúc này dấy lên một trận sóng to gió lớn, nàng có linh tính rất mạnh: Có khi nào chuyện này liên quan tới chuyện đoạt đích hay không?
Nàng nhìn Mặc Diệp bằng ánh mắt thâm trầm.
Từ tâm tới mắt, hoài nghi việc này là làm vì Mặc Diệp... hay nói cách khác, chính là Mặc Hồi Phong!
Ngũ Quân Doanh vốn là do Mặc Hồi Phong quản lý, từ sau khi hắn xảy ra chuyện, Mặc Tông Nhiên mới giao Ngũ Quân Doanh cho Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ.
Giờ đây trong tay Mặc Diệp đã có Thần Cơ Doanh, Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ lại có Ngũ Quân Doanh.
Mặc Vĩ ốm đau liệt giường, Mặc Hồi Phong lại bị cấm túc trong Doanh Vương Phủ.
Trừ có Tần Tương Phủ và Triệu hoàng hậu làm chỗ dựa ra, Mặc Hồi Phong chẳng còn một ai bên cạnh, không có tư bản, tranh đoạt với mấy người Mặc Diệp.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vân Quán Ninh vẫn là hỏi: "Chuyện này có phải chàng làm không?"
Đối diện với sự hoài nghi của nàng, rõ ràng Mặc Diệp rất là kinh ngạc.
"Ninh Nhi, sao nàng có thể nghi ngờ bổn vương?"
Hắn cười: "Trông bổn vương giống hạng người giậu đổ bìm leo vậy sao?"
"Giống, rất là giống luôn! Không chỉ giống mà chàng chính là loại người như thế!"
Vân Quán Ninh nghiêm túc gật đầu, tỏ ý chắc chắn về chuyện này.
Mặc Diệp: "...Bổn vương sẽ làm như nàng đang khen ta."
"Nhưng mà đáng tiếc, không phải là ta."
Trên mặt hắn vẫn giữ nguyên kiểu cười có chừng mực như bình thường: "Ngũ Quân Doanh một khi xảy ra chuyện thì bổn vương sẽ là người có động cơ lớn nhất, phụ hoàng sẽ nghi ngờ ta đầu tiên."
"Nàng cảm thấy, bổn vương sẽ giống như nhấc tảng đá lên đập vào chân mình sao?"
"Chắc không phải vậy."
Vân Quán Ninh nhún vai: "Vậy ta có thể đoán ra được ai gây phiền phức cho Mặc Hồi Diên và Mặc Hàn Vũ rồi."
Mặc Diệp hứng thú nhìn nàng: "Ồ? Nói nghe thử xem?"