Vòng ngọc nhắc nhở Vân Quán Ninh: Có nguy hiểm!
Nàng biến sắc, sau đó mấy chục cây ngân châm lặng lẽ xuất hiện trong bàn tay của nàng.
Trên đường không có một bóng người, chỉ có lá cây bị gió đêm cuốn kêu xào xạc.
Vân Quán Ninh nhạy bén cảm nhận được có mùi nguy hiểm, nàng dựa vào tiếng gió, phán đoán có tổng cộng bao nhiều người… Không biết ai căm hận đến mức xem nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Người đến hôm nay cũng không ít đâu!
Nàng âm thầm nghĩ đến đồ vật mình cần đến trong lòng, không gian đại ca lập tức chuẩn bị cho nàng.
“Xuất hiện đi, trốn trốn tránh tránh như vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Giọng nói của Vân Quán Ninh thanh vang vọng cả con đường.
“Minh Vương phi quả thật là nữ trung hào kiệt! Nếu là những cô gái bình thường khác, nếu gặp cảnh này hẳn là bị doạ chết khiếp rồi nhỉ?”
Tiếng vỗ tay vang lên sau lưng nàng.
Vân Quán Ninh xoay người nhìn lại, là một người mặc đồ đen che mặt.
Hắn ta khiêng đao trên vai, bước chân lười biếng, tỏ vẻ không thèm đặt Vân Quán Ninh vào mắt: “Các huynh đệ, đều xuất hiện đi! Vị Minh Vương phi này gan lớn lắm, sẽ không bị dọa đâu.”
Hắn vừa dứt lời, mười mấy tên mặc đồ đen khác cũng lập tức xuất hiện, tất cả bọn họ đều che mặt nên không thấy rõ diện mạo.
“Ồ, đúng là để mắt ta đấy! Là ai phái các ngươi tới?”
Tuy Vân Quán Ninh đang mỉm cười nhưng trong lòng lại không hề thả lỏng cảnh giác chút nào.
“Minh Vương phi, lấy tiền của người ta thì thì giúp người đó giải quyết phiền não! Đợi đến lúc ngươi tới âm tào địa phủ thì cũng đừng trách chúng ta, đến lúc đó ngươi sẽ biết được là ai muốn giết ngươi thôi.”
Người mặc áo đen cầm đầ, chỉ còn một con mắt, nhìn hắn có vẻ vô cùng hung ác.
Đã vậy thì chúng ta cứ gọi hắn là Độc Nhãn Long đi…
Độc Nhãn Long giương đại đao trong tay vào tư thế chuẩn bị tấn công: “Nghe nói Minh Vương phi cũng có chút quyền cước công phu.”
“Không biết ngươi muốn chúng ta cùng nhau lên hay là muốn đơn đả độc đấu? Dù sao cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, mấy huynh đệ bọn ta cũng đều là những người biết thương hương tiếc ngọc…”
Hắn vừa mới dứt lời thì Vân Quán Ninh đã đánh đòn phủ đầu!
Nàng cầm ngân châm trong tay, âm thầm phóng trúng vào người tên mặc áo đen đứng bên cạnh Độc Nhãn Long.
Ngân châm đâm trúng cổ, tên mặc áo đen chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi mềm oặt ngã ra đất.
Độc Nhãn Long bị cảnh này doạ đến chấn kinh rồi!
“Minh Vương phi đúng là khiến người ta bất ngờ đấy!”
Độc Nhãn Long kinh ngạc nhìn nàng: “Xem ra chúng ta cứ đồng loạt xông lên đi, dù sao Minh Vương phi cũng không sợ hãi!”
“Các huynh đệ, lên!”
Hắn vung tay, đám người mặc áo đen đồng loạt xông lên.
Vân Quán Ninh lấy ra từ trong không gian một bình… xịt phòng biến thái!
Nàng thấy ai không vừa mắt thì xịt người đó, hết xịt bên này rồi lại xịt sang bên kia. Không quá vài giây, mấy tên mặc áo đen hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xông lên lúc nãy đều đã đồng loạt ngã rạp dưới đất.
Chỉ còn Độc Nhãn Long đang cầm đại đao trong tay, đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Ngã trên mặt đất hắc y nhân sôi nổi xoa đôi mắt, trên mặt đất ai thanh đau hô.
Vân Quán Ninh nhìn thẳng vào Độc Nhãn Long: “Độc Nhãn Long đại ca, muốn nếm thử mùi vị của bình xịt phòng biến thái này của ta không?”
Hắn chỉ có một con mắt nên phun vào càng dễ dàng!
“Ta, ta không…”
Từ “Muốn” còn chưa nói ra khỏi miệng, Vân Quán Ninh đã ấn nút xịt!
Độc Nhãn Long che lại đôi mắt, đau đớn hét to:“Sao ngươi lại không tuân thủ quy tắc giang hồ chứ? Ta còn chưa nói xong, sao ngươi lại phun vào ta rồi!”
“Còn quy tắc gian hồ nữa chứ!”
Vân Quán Ninh không hề nể mặt mà cười nhạo hắn: “Trong lúc đánh nhau ai lại quan tâm đến quy tắc nữa chứ, có phải đang tỷ thí võ đài đâu!”
Độc Nhãn Long cũng cứng họng, chỉ đành ôm con mắt duy nhất lăn lộn trên mặt đất: “Thứ người phun đó rốt cuộc làm thứ gì vậy!”
Thứ “Ám khí” này nguy hiểm đến vậy sao?
Vân Quán Ninh đến gần, lại xịt thêm vài lần nữa vào mắt của hắn.
Độc Nhãn Long gào càng to hơn.
“Thật ra đây cũng là lần đầu tiên ta dùng thứ này! Nhưng có vẻ hiệu quả cũng không tệ lắm.”
Nàng cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng trên thân bình, rồi lại ngẫm nghĩ gì đó: “Nếu sau này tên chó Mặc Diệp kia dám bắt nặt ta thì ta sẽ xịt thứ này vào mắt hắn!”
Mới vừa nãy vòng tay đột ngột nóng rực lên.
Vân Quán Ninh còn tưởng rằng tình cảnh vô cùng nguy hiểm nữa chứ…
Nhưng mà nếu là một cô nương bình thường thì có lẽ đêm nay thật sự sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
May mà là nàng.
Vòng tay đã khôi phục như thường, Vân Quán Ninh nhìn bọn người mặc áo đen ngã xuống đất không dậy nổi, đang che lại đôi mắt rên rỉ không ngừng: “Một đám nhãi lưu manh! Dám động vào bà đây à?”
“Nói! Là ai phái các ngươi tới?”
Nàng đạp một cú lên ngực của Độc Nhãn Long.
Vốn tưởng đám người áo đen này là nhân vật lợi hại, hoá ra chỉ là một đám lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi!
“Xin cô tha mạng!”
Độc Nhãn Long rất biết điều, vội vàng thay đổi xưng hô: “Ta cũng không biết là ai muốn giết ngươi! Nhìn có vẻ giống như một nữ nhân! Nàng mang khăn che mặt, vào hang ổ của chúng ta, còn cho bon ta bạc.”
“Sau đó chỉ nói một câu duy nhất là: Tra tấn chết con tiện nhân Vân Quán Ninh kia!”
Độc Nhãn Long học theo y đúc giọng điệu của người đó.
Nhưng con mắt duy nhất của hắn lúc này vừa đỏ vừa sưng, trông hắn vô cùng buồn cười.
Vân Quán Ninh nhìn khuôn mặt râu quai nón của hắn lại học theo giọng điệu ỏng ẹo… thì nàng thấy hơi buồn nôn: “Ngươi mau câm miệng đi!”
Độc nhãn bị nàng đạp một cú thì thức thời câm miệng.
Vân Quán Ninh lại chống cằm, lẩm bẩm tự nói: “Một nữ nhân mang khăn che mặt?”
“Tra tấn chết con tiện nhân Vân Quán Ninh kia?”
Giọng điệu này có vẻ hơi quen thuộc đấy.
Người muốn diệt trừ “tiện nhân” như nàng cũng không ít, nhưng tất cả đều kiêng dè thân phận của nàng, sẽ không trắng trơn nói muốn tra tấn chết nàng như vậy.
Người không chút kiêng dè như vậy…
Thật ra cũng không nhiều lắm.
Nàng cẩn thận phân tích trong đầu một chút, lại hỏi: “Nữ nhân kia có phải cao khoảng tầm này không?”
Nàng giơ tay ước chừng chiều cao của người đó.
Độc Nhãn Long cố gắng mở to đôi mắt sưng đỏ, nỗ lực bò dậy, gãi đầu hồi tưởng trong chốc lát: “Bà nội của tôi ơi, người ngài miêu tả quá thấp rồi?”
“Cao khoảng cỡ chừng này.”
Hắn lại giơ tay miêu tả chiều cao của người đó.
Cao đến khoảng chừng huyệt thái dương của Vân Quán Ninh.
Vóc người của Tần Như Tuyết cũng cỡ gần bằng nàng, mà bây giờ nàng ta còn đang bận rộn giải quyết chuyện Vân Đinh Lan, lại đang bị cấm túc trong Doanh vương phủ không thể ra ngoài được.
Mà nàng ta cũng không biết thuật phân thân.
Triệu Hoàng Hậu có thân phận tôn quý, nhất định sẽ không ra chuyện như vậy.
Còn thái độ của Đức phi đối với nàng bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, càng không có khả năng.
Tôn đáp ứng đã chết, trong tất cả những người có thù oán với nàng.
Thì nữ nhân thấp hơn nàng một chút…
Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một mình Vân Đinh Lan!
Lúc Vân Quán Ninh có đáp án trong lòng thì ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy. Cho dù Độc Nhãn Long chỉ có một con mắt lại còn sưng vù lên, cũng miễn cưỡng thấy rõ được thần sắc trên mặt nàng lúc này.
Nụ cười lạnh lẽo khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Hắn lui về phía sau một bước theo bản năng: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Độc Nhãn Long lấy hai tay ôm ngực.
Vân Quán Ninh lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi nghĩ ta muốn khinh bạc ngươi? Hay là muốn cướp tiền của ngươi?”
“Trốn cái gì?”
Nàng kéo Độc Nhãn Long trở lại, Độc Nhãn Long thoáng lảo đảo, suýt nữa thì đã té ngã trên đất.
Bởi vì nàng túm cổ áo hắn quá mạnh, thêm Độc Nhãn Long không hề phòng bị nên suýt nữa đã bị nàng siết cổ chết rồi… Hắn lè lưỡi, thất tha thất thểu cố đứng vững.
Sỉ nhục!
Quả thực là một sự sỉ nhục to lớn!
Độc Nhãn Long xấu hổ giận dữ, ngẩng đầu trừng mắt Vân Quán Ninh.
Hắn đường đường là lão đại của bang Hắc Phong mà lại bị một nữ như tay trói gà không chặt vả mắt trước mắt tất cả nhưng huynh đệ khác như vậy!
Vân Quán Ninh thấy hắn trợn con mắt duy nhất trừng mắt nàng, giống như đang muốn xông lên đánh nhau với nàng.
Vân Quán Ninh hơi cau mày: “Ngươi không phục?”