Vừa dứt lời, hàng chục cung nữ nối đuôi nhau đi vào.
Họ ăn mặc giống hệt nhau, đứng thành hai hàng, kính cẩn đứng trước Vân Quán Ninh.
Nam Cung Nguyệt và những người khác ngơ ngác.
Ngay cả Đức phi cũng ngạc nhiên hỏi: “Ninh Nhi, con đang muốn làm gì vậy?”
Chu Oanh Oanh là người đầu tiên phản ứng lại, nàng ta làm ra vẻ như chợt hiểu ra: “Ồ! Ta biết rồi! Ninh Nhi, tẩu bảo bọn họ đến là để tìm Đức phi xin một ít vận may đúng không?”
Xin vận may, chính là đang xin bao lì xì.
Lối suy nghĩ của Chu Oanh Oanh thực sự rất là khác biệt.
Ngoại trừ Mặc Hàn Vũ vẫn đang ăn điểm tâm ra, ngay cả Mặc Hồi Diên cũng cau mày nhìn Vân Quán Ninh.
Hắn ta thực sự không thể đoán ra được Vân Quán Ninh rốt cuộc là muốn làm gì.
Nữ nhân này làm việc đó giờ đều chưa bao giờ làm theo lẽ thường.
“Mẫu phi, mời người ngồi xuống.”
Vân Quán Ninh cười nhẹ.
Vốn dĩ Đức phi đang ngồi trên ghế, sau khi nghe Vân Quán Ninh nói vậy, bà lập tức ngồi thẳng lên. Sự nghi ngờ trên khuôn mặt vẫn còn chưa tan, nhưng bà lại không hề cất tiếng hỏi.
Vân Quán Ninh đứng dậy, vỗ tay với một chục cung nữ đó.
Giây tiếp theo, chỉ thấy những cô hầu gái vừa nhảy vừa hát: “Chúc người sinh nhật vui vẻ, chúc người sinh nhật vui vẻ...”
Sau khi hát xong bản tiếng Trung, lại xuất hiện một bản tiếng Anh: “Happy birthday to you! Happy birthday to you...”
Khi nghe thấy bản tiếng Anh, Vân Quán Ninh bất lực đưa tay đỡ trán.
Nàng đã dạy những cung nữ này vô sô lần, vậy mà cách phát âm vẫn không thể tả nổi.
Thôi kệ thôi kệ!
Miễn cưỡng cũng có thể nghe được mà!
Dù sao thì Nam Cung Nguyệt và những người khác cũng không biết “Happy birthday to you” là cái quái gì đâu. Ai có thể nghe ra được rốt cuộc là không phải hát như thế này cơ chứ?
Sau khi hát xong, những cung nữ kính cẩn hành lễ với Đức phi: “Kính cầu chúc Đức phi nương nương sinh thần vui vẻ.”
“Vạn sự như ý, không có phiền não, cầu được ước thấy, mỗi ngày đều vui vẻ. Xinh đẹp như hoa, giàu sang sung túc, vạn thọ vô cương, luôn luôn hạnh phúc!”
Không cần nghĩ, lời chúc phúc này cũng là do Vân Quán Ninh dạy.
Cung nữ ai mà dám chúc Đức phi nương nương “xinh đẹp như hoa, giàu sang sung túc” được chứ?
Cách chúc mừng sinh thần hiện đại này khiến Đức phi cười không ngậm miệng lại được.
Bà liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, tốt lắm!”
“Ninh Nhi, quà sinh thần năm nay của con, bổn cung rất thích!”
Đức phi ra lệnh cho Lý ma ma: “Ban thưởng!”
Lý ma ma thưởng cho hàng chục cung nữ này mỗi người sáu lạng bạc. Lục lục lục, để mong có điềm lành!
Những cung nữ kính cẩn rút lui.
Chu Oanh Oanh há hốc mồm nhìn Vân Quán Ninh: “Ninh Nhi, trong cái đầu này của tẩu rốt cuộc là đang chứa cái gì vậy? Làm sao tẩu có thể nảy ra nhiều ý tưởng kỳ quái đến như vậy?”
Nhưng Tần Tự Tuyết lại chẳng thèm ngó tới.
Dù sao thì nàng ta và Vân Quán Ninh cũng đã trở mặt với nhau rồi nên còn bận tâm biểu hiện tình cảm gì nữa chứ?
Nàng ta lạnh lùng “hứ” một tiếng: “Ta còn tưởng rằng đó là một món quà đáng kinh ngạc đến mức nào! Chẳng qua chỉ là vài tiếng gào thét inh ỏi thôi, có gì đáng để ngạc nhiên đâu chứ?”
Vân Quán Ninh còn chưa kịp mở miệng, Chu Oanh Oanh đã bắt đầu bảo vệ người của mình rồi.
“Ôi, vợ của lão tam, muội không cảm thấy kinh ngạc à? Vậy muội làm một cái như vậy thử xem?”
Mặc Phi Phi cũng rất ủng hộ, lập tức nói: “Tam tẩu, ban nãy muội nhìn thấy cằm của tỷ cũng đã rớt xuống rồi!”
Còn dám nói là nàng ta không hề kinh ngạc nữa chứ?
Chu Oanh Oanh thì cũng kệ đi, tiểu tiện nhân này và Vân Quán Ninh bây giờ đã cùng một giuộc rồi.
Nhưng Mặc Phi Phi...
Đã lâu không gặp nàng ấy, Tần Tự Tuyết chưa bao giờ nghĩ rằng bây giờ Mặc Phi Phi cũng đã bảo vệ Vân Quán Ninh, đối xử với Vân Quán Ninh còn tốt hơn cả với nàng ta nữa?!
Không phải lúc trước nàng ấy đã nói rằng, nàng ta giống như tỷ tỷ ruột của nàng ấy sao.
Về phần Vân Quán Ninh, nàng ấy sẽ không bao giờ thèm nhìn thẳng cơ mà?!
Nhìn thấy Tần Tự Tuyết nhíu mày không nói lời nào, Nam Cung Nguyệt vội vàng hòa hoãn.
Nàng ta cười nhẹ: “Cách chúc thọ này của Ninh Nhi quả nhiên là không hề giống mọi người! Mọi người nhìn xem, Đức mẫu phi đã vui đến mức không ngậm được miệng lại luôn rồi!"
"Không hổ là Ninh Nhi, vô cùng tài giỏi.”
Nói rồi, Nam Cung Nguyệt lại ra lệnh cho người dâng bức tranh thêu hai mặt mà năm nay nàng ta đã chuẩn bị cho Đức phi.
“Đức phi, năm ngoái Ninh Nhi tặng cho người một bức tranh thêu hai mặt. Con dâu nhìn thấy người rất thích, còn treo trong tẩm điện.”
Nam Cung Nguyệt cười nói: “Nên năm nay con dâu cũng đích thân thêu một bức tranh thêu hai mặt cho người.”
“Hy vọng Đức mẫu phi sẽ thích nó!”
Đức phi nhàn nhạt liếc bức tranh thêu hai mặt đó.
Đường thêu này, chất lượng này, không tốt bằng bức mà Vân Quán Ninh đã tặng cho bà.
Nụ cười của bà liền nhạt đi vài phần: “Con có lòng rồi.”
Lý ma ma nhận lấy bức tranh thêu hai mặt, lúc này Đức phi mới nói đầy ẩn ý: “Thứ gì cũng vậy phải ít mới cảm thấy hiếm và quý giá.”
“Bổn cung đã có rồi, thì sẽ không muốn có nữa.”
Nghe bên ngoài, dường như bà đang nói về bức tranh thêu hai mặt do Vân Quán Ninh và Nam Cung Nguyệt tặng.
Nhưng nếu nghe kỹ...
Liền biết rằng bà đang bảo vệ con dâu của mình!
Nam Cung Nguyệt có một trái tim lạnh lẹ và thông mình, đương nhiên là nàng ta có thể nghe ra được ý mà bà muốn nói.
Ngay lập tức, hai má nàng ta đỏ bừng, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Sau khi mọi người tán gẫu chuyện trong nhà, các cung nhân tiến vào nói rằng hoàng thượng đã truyền lời: lát nữa là đến giờ bắt đầu yến tiệc rồi, bảo Đức phi đi trước.
“Hoàng thượng đang làm gì vậy?”
Đức phi cau mày.
Triệu hoàng hậu sẽ không tham dự bữa tiệc hôm nay, bà lại là nhân vật chính.
Hoàng thượng không tham dự tiệc cùng với bà mà lại bảo bà trước, như thế là sao đây?!
“Nô tài cũng không biết ạ.”
Nhìn thấy cung nhân cúi đầu, Đức phi cũng không làm khó hắn ta, chỉ bảo hắn lui ra trước.
Đức phi có chút không vui.
Vân Quán Ninh cười an ủi: “Mẫu phi, chắc là phụ hoàng có chuyện gì gấp nên chậm trễ rồi! Cung yến cũng sắp bắt đầu, chúng con sẽ cùng người đến đó!”
Đức phi mới miễn cưỡng nở một nụ cười.
Trong lòng Tần Tự Tuyết cũng đã có tính toán rồi.
Lần này nàng ta không thể khiến Vân Quán Ninh phải xấu mặt, lát nữa trong yến tiệc, nàng ta nhất định phải khiến Vân Quán Ninh hoàn toàn mất mặt!
Chẳng bao lâu nữa đã đến giờ thân, Đức phi có chút bực bội ngồi trong điện, đoàn người thì đang tản bộ trong Ngự Hoa Viên thưởng hoa.
Mùa này hoa mai trong vườn đang nở rộ.
Thấy sắp đến giờ dậu rồi, Vân Quán Ninh và Mặc Phi Phi mới một trái một phải đỡ Đức phi, Nam Cung Nguyệt và những người khác đi theo phía sau, cả nhóm người nô nức đi đến điện Thái Hòa.
Lúc này, các quan lại quyền quý đã đưa vợ dẫn con về chỗ ngồi.
Mọi người đang trò chuyện rất sâu rộng, trong điện náo nhiệt vô cùng.
Nhìn thấy Đức phi tới, mọi người đều nín thở, tập trung, liền lượt đứng dậy hành lễ.
Đức phi ngồi ở vị trí cao, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống nói chuyện.
Thấy sắc mặt của bà có vẻ không vui, Mặc Tông Nhiên cũng không đi cùng bà vào trong điện Thái Hòa như những năm trước nữa...
Mọi người không khỏi suy đoán.
Chẳng lẽ là Đức phi đang cãi nhau với hoàng thượng?
Đối với những phi tần khác mà nói chuyện này hoàn toàn sẽ không bao giờ xảy ra, bởi vì không ai dám cãi lại lời hoàng thượng. Nhưng đối với Đức phi mà nói thì đó lại là chuyện hết sức bình thường.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng lẽ Đức phi sắp thất sủng rồi?!
Cung yến đã chính thức bắt đầu, Mặc Tông Nhiên vẫn chưa xuất hiện.
Đức phi không thể kiếm chế được nữa, liền ra lệnh cho các cung nhân đến Ngự Thư Phòng xem hoàng thương rốt cuộc là đang giỏ trò quỷ gì.
Lý ma ma nhận lệnh và rời đi.
Không ngờ, bà ta vừa bước tới cửa thì đã nghe thấy giọng nói của Tô Bỉnh Thiện từ ngoài cửa truyền vào: “Hoàng thượng giá đáo!”
Giọng nói này có vẻ cao và kích động hơn trước kia, có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói của Tô Bỉnh Thiện đang run lên vì kích động, khiến người ta không khỏi nghi ngờ.
Đám đông đứng dậy cung kính chờ đợi.
Chỉ có Đức phi là cau mày nhìn về phía cửa điện.
Trong giây tiếp theo, sắc mặt của Đức phi thay đổi đáng kể!