“Ai?”
Mặc Diệp sửa sang lại triệu phục một chút, lúc này mới tiến lên mở cửa.
Ngoài cửa là Vân Quán Ninh áo mũ chỉnh tề, trong ngực đang ôm Viên Bảo đang ngủ say.
“Ninh nhi, đây là?”
Mặc Diệp khó hiểu.
“Tiến cung.”
Vân Quán Ninh lời ít ý nhiều.
Nàng cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Viên Bảo đang ngủ say: “Hôm nay nhi tử cũng muốn tiến cung, con nói là có chuyện quan trọng cần làm. Ta không đành lòng đánh thức con dậy nên đã trực tiếp ôm con đi.”
Như Yên đang ở sau lưng nàng, trong tay đang ôm xiêm y được sắp xếp chỉnh tề của Viên Bảo.
Vân Quán Ninh dùng chăn dày nhỏ bao kín cả người Viên Bảo, bên trong còn để hai bình nước nóng cho Viên Bảo.
“Không phải Viên Bảo vừa mới quay lại vương phủ hôm qua hay sao? Hôm nay lại tiến cung làm gì?”
Mặc Diệp sợ nàng mệt mỏi nên vội vàng đi qua đón lấy Viên Bảo.
Tên nhóc này đã bốn tuổi rồi, cũng rất nặng đấy.
Vân Quán Ninh lắc lắc cánh tay, đúng là hơi đau nhức.
“Thằng bé cũng không nói là có chuyện gì. Tối qua lúc sắp ngủ thằng bé có dặn ta hôm nay dẫn thằng bé tiến cung, sau đó chỉ nói là có việc. Con cái trưởng thành, không muốn nói ta cũng không muốn hỏi.”
Vân Quán Ninh mở to mắt nói lời bịa đặt.
Chuyện Viên Bảo tiến cung, thực ra nàng là người rõ ràng nhất...
Một nhà ba người lên xe ngựa, Mặc Diệp mới nhớ tới hắn còn chưa có rửa mặt.
Thêm vào đó Viên Bảo còn chưa có tỉnh, cho nên xe ngựa chạy như bay, đi trực tiếp vào ngự thư phòng.
Hôm nay nhìn thấy xe ngựa chạy nhanh trực tiếp đi vào ngự thư phòng, chúng đại thần nhìn thấy cũng không dám nói gì nữa rồi.
Nhìn thấy xe ngựa của Minh vương phủ, đã biết là hoàng trưởng tôn điện hạ đang ở trong.
Hoàng trưởng tôn điện hạ chính là điểm chí mạng của hoàng thượng, vào lúc này ai dám liều chết tiên lên khuyên ngăn chứ?
Sau khi đi vào ngự thư phòng, Mặc Tông Nhiên ôm Viên Bảo đặt trên long chẩm của ông ấy ở trong nội điện. Mặc Diệp và Mặc Tông Nhiên cùng nhau đi rửa mặt rồi hai phụ tử đi đến Cần Chính Điện.
Vân Quán Ninh ngồi ở trong ngự thư phòng trông coi Viên Bảo.
Lúc hạ triệu, Viên Bảo đã áo mũ chỉnh tề.
Mặc Tông Nhiên vừa vào cửa đã ôm thằng bé không chịu buông tay, Viên Bảo thừa cơ làm nũng: “Hoàng tổ phụ.”
“Người để cho nhị bá phụ đến đây một lúc được không?”
“Con muốn gặp nhị bá phụ của con?”
Mặc Tông Nhiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé.
Viên Bảo nhẹ nhàng gật đầu, ông ấy cũng không hỏi có chuyện gì đã vung tay lên ra lệnh: “Tiểu Lương Tử! Lập tức truyền Hàn Vương đến đây.”
Một lúc sau, Lương tiểu công công thở không ra hơi trở về.
“Hoàng thượng, Hàn Vương đã xuất cung rồi! Ngài ấy nói là trước khi vào triều quá vội nên chưa kịp ăn bữa sáng nên muốn về Hàn Vương phủ ăn xong rồi lại đến.”
Đám người Vân Quán Ninh: “…”
Miệng nhỏ của Viên Bảo xẹp xuống.
Mặc Tông Nhiên lập tức nổi giận: “Hỗn trướng.”
Ông ấy trừng mắt lườm Lương tiểu công công: “Đồ vô dụng! Một chút việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong.”
“Đi! Truyền ý chỉ của trẫm bảo nó lập tức tiến cung! Nếu nó dám kháng chỉ thì sẽ đánh gãy chân chó của nó.”
Viên Bảo vội vàng khuyên can: “Hoàng tổ phụ đừng nóng giận.”
Chắc là đánh gãy chân quá tàn bảo nên đã dọa sợ bảo bối tôn nhi của ông rồi.
Sắc mặt của Mặc Tông Nhiên lập tức dịu xuống: “Lập tức truyền lão nhị tiến cung, nếu nó phản kháng thì cứ trói nó lại rồi đưa đến đây.”
Lương tiểu công công lại lĩnh mệnh rời đi.
Lần này trở về, cuối cùng Mặc Hàn Vũ cũng xuất hiện.
“Phụ hoàng, không biết người triệu hoán nhi thần là có chuyện gì vậy?”
Mặc Hàn Vũ hơi không vui nói.
Bữa sáng hắn ta mới ăn được một miếng thôi.
“Viên Bảo muốn gặp người.”
Mặc Tông Nhiên mặt lạnh nhìn hắn ta: “Đồ hỗn trướng! Trầm còn không mời được ngươi hay sao?”
“Nhi thần không dám.”
Mặc Hàn Vũ rụt rụt cổ lại.
Nhưng khi nghe thấy là Viên Bảo muốn gặp hắn ta, vẻ mặt lập tức tươi rói đi qua: “Viên Bảo, con muốn gặp nhị bá phụ để làm gì? Không phải là muốn mời nhị bá phụ ăn cơm đấy chứ?”
Hắn ta ngồi xổm xuống trước mặt của Viên Bảo.
Viên Bảo véo vào khuôn mặt mập mạp của hắn ta: “Nhị bá phụ, người nên giảm cân đi! Giống như đầu cá mè hoa vậy!”
Vẻ mặt Mặc Hàn Vũ đang hớn hở lập tức biến thành ai oán: “...”
“Miệng của một nhà ba ngươi các ngươi đều là dao găm đấy à?”
“Nhị bá phụ, người chơi với con đi! Con muốn chơi trò chơi mà ngày đó người chơi với con.”
Viên Bảo cười hì hì nhảy ra khỏi ngực của Mặc Tông Nhiên, trực tiếp nhảy vào trong ngực của Mặc Hàn Vũ, bàn tay bé nhỏ bắt lấy cổ tay của hắn ta: “Nhị bá phụ, chỉ cần người chơi với con, đến trưa con sẽ mời người đi Yến Tùng Lâu ăn cơm.”
Yến Tùng Lâu là tửu lâu lớn nhất ở trong kinh thành.
Mặc Hàn Vũ nghe xong hai mắt lập tức phát sáng: “Được được được!”
“Bổn vương là nhị bá của con, chơi với con là điều nên làm mà! Cài gì mà mời khách với không mời để sau rồi tính, chủ yếu là nhị bá thích chơi với con thôi.”
Trong lúc chơi đùa, Viên Bảo đã bắt mạch cho Mặc Hàn Vũ rồi.
Kết quả lại khiến cho Vân Quán Ninh hơi ngạc nhiên: mọi thứ của Mặc Hàn Vũ đều bình thường.
Như vậy tại sao hai người thành thân suốt bảy năm vẫn chưa hoài thai?
Vân Quán Ninh cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề, chỉ là phải âm thầm điều tra rồi.
...
Thoáng một cái đã đến cuối năm.
Mặc Tông Nhiên đã cho đại thần trong triều nghỉ ngơi trước ba ngày. Mùi vị năm mới ở trong kinh thành càng ngày càng đậm, mà ngay cả trong hoàng cung từ trong ra ngoài đều đã bài trí tràn ngập không khí vui tươi.
Đêm giao thừa năm nay vẫn tổ chức ở trong cung như trước.
Nhưng mà đêm ba mươi năm nay, tiệc cung yến chỉ có thành viên hoàng thất tụ tập cùng một chỗ.
So với mấy năm trước thì tiệc cung yến đoàn viên năm nay vắng vẻ hơn rất nhiều.
Đầu tiên là Triệu hoàng hậu trở thành người câm không thể nói được cái gì, dù có tham gia cung yến thì cũng chỉ có thể ngồi im lặng ở một bên, không thể phát biểu bất cứ cái gì.
Tiếp theo là một nhà Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cũng không tiến cung.
Đức Phi quét mắt liếc nhìn Triệu hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương.”
“Nếu nói lão tam không có ở trong kinh thành, nàng dâu của lão tam lại điên điên khùng khùng không thể tiến cung thì thôi đi, nhưng tại sao lão đại và nàng dâu của lão đại lại vắng mặt trong bữa tiệc đoàn viên thế này.”
Dứt lờn, bà ấy như sực nhớ ra cái gì đó, Triệu hoàng hậu đã bị câm rồi...
“A! Xin lỗi! Nô tì đã quên mất chuyện nương nương không thể nói chuyện nữa rồi.”
Đức Phi che miệng, nở nụ cười nhẹ.
Triệu hoàng hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiện nhân này nhất định là cố ý đây mà.
“Nhưng mà ta nghe nói, mấy ngày gần đây Sở vương phủ cũng không được an bình cho lắm.”
Đức Phi than nhẹ một tiếng: “Lão đại cũng thế, cũng đã ba mươi tuổi rồi mà nàng dâu cả cũng chỉ sinh cho nó hai đứa con gái.”
“Hai người thành thân cũng sắp được mười năm rồi, sao còn náo căng như vậy chứ? Nghe nói lão đại đã dẫn vào phủ không ít mỹ nhân để chọc tức nàng dâu cả đấy!”
Bà ấy ra vẻ nghiêm trang nói: “Hoàng thượng, có phải ngài nên dạy dỗ lão đại cẩn thận hay không?”
“Dáng vẻ của nó như vậy, nó lại là lão đại, nếu mấy người lão nhị học theo, không phải là khiến bọn họ hư hỏng hay sao?”
Triệu hoàng hậu: “...”
Mỹ nhân trong Sở vương phủ?
Không phải đều là do Đức Phi đưa đến hay sao?
Bây giờ còn ở chỗ này giả vờ dạy dỗ cái mịa gì chứ?
Hoàng thương như là bị choáng váng, lại còn thành thật gật đầu nói: “Trẫm đồng ý.”
Đồng ý cái đầu ngươi ấy!
Trong lòng Triệu hoàng hậu đang mắng chửi.
Không phát ra được bất cứ âm thanh nào, bà ta chỉ có thể hung hăng đút một miếng bánh ngọt vào trong miệng, dùng hành động này để bày tỏ sự bất mãn của bà ta.
Ánh mắt Đức Phi lại lưu chuyển về phía bàn tiệc: “Năm trước còn có thục phi muội muội, năm nay cũng vắng mặt rồi. Cung yến này của chúng ta càng ngày càng bớt náo nhiệt.”
Nhưng những năm qua Minh vương phủ chỉ có một mình Mặc Diệp tham gia.
Đêm nay lại có đông đủ một nhà ba người.
Cặp phu phụ Mặc Hàn Vũ, còn có Mặc Tông Nhiên, Mặc Phi Phi,... Tất cả đều vây quanh Viên Bảo.
Cho nên một nhà ba người bọn họ lài là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Đại gia đình đang náo nhiệt thì lại có một vị “khách không mời mà tới”.