Bởi vì tuyết rơi, Mặc Diệp không yên tâm để Viên Bảo tự mình đi, bèn ôm trong lòng.
Khuôn mặt một lớn một nhỏ gần như giống nhau như đúc, đập vào trong mắt Mặc Phi Phi. Đôi đũa trong tay nàng ra rớt xuống đất, ngẩn người nhìn Viên Bảo đang ở trong lồng ngực Mặc Diệp.
Ăn cơm chùa phải quét lá đa, nhận lợi ích từ người khác ít nhiều cũng phải nể mặt người ta.
Vừa rồi nàng ta còn định tận tình khuyên bảo Vân Quán Ninh, kêu nàng đi nhận sai với Mặc Diệp.
Chuyện con riêng, cuối cùng cũng phải giải quyết.
Nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt của Viên Bảo…
Con riêng?
Là ai không có mắt, dám nói đó là con riêng?
Tiểu thịt viên mềm mại đó, rõ ràng là giống y như đúc khuôn mặt của Thất ca ca. Nàng vừa nhìn đã có thể nhìn ra đây chính là nhi tử của Thất ca ca được không?
Dựa vào tính tình của Thất ca ca…
Nếu như tiểu thịt viên này thật sự là con riêng, sợ là đã sớm xử lý mất rồi.
Nếu không thì cũng sẽ đuổi đi thật xa, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng thân thiết ôm trong lòng như lúc này, giống như là thương yêu con trai ruột thịt, thật sự là chưa từng thấy!
Thấy vẻ mặt kinh sợ của Mặc Phi Phi, Vân Quán Ninh nháy mắt đông cứng lại.
Không hay!
Các nàng ăn bữa thịt nướng này quá lâu, vậy mà lại quên mất sự tồn tại của Viên Bảo. Nàng vốn không muốn để cho Đức Phi biết đến Viên Bảo, hiện tại lại bị Mặc Phi Phi nhìn thấy…
Chuyện này sợ là giấu không được nữa rồi!
Nàng vội vàng đứng dậy, đón lấy Viên Bảo từ trong lòng Mặc Diệp.
“Các ngươi đã ăn tối chưa?”
Vân Quán Ninh làm bộ muốn che đi khuôn mặt Viên Bảo.
Có điều là đã muộn một bước. Mặc Phi Phi đã giành lấy Viên Bảo từ trong lòng nàng, ôm chặt trong lòng, cô cháu hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Mặc Phi Phi kinh ngạc nhìn Viên Bảo, nhịn không được véo khuôn mặt bụ bẫm của đứa nhỏ.
Ôi chao!
Mềm quá, dễ thương quá, đáng yêu quá đi!
Cô Mặc Phi Phi nhìn cháu trai, càng nhìn càng thích, miệng phun ra một loạt câu hỏi: “Tiểu thịt viên, con tên là gì? Năm nay mấy tuổi rồi?”
Viên Bảo còn nhỏ nhưng khôn ngoan.
Nó có chút không kiên nhẫn, nhìn nàng ta, giọng nói non nớt: “Ngày thường ta ghét nhất là người khác véo mặt của ta!”
“Nhưng mà thấy tỷ là một tỷ tỷ xinh đẹp, ta sẽ tha thứ cho tỷ!”
Vân Quán Ninh: “…”
Mặc Diệp: “…”
Những lời này là do ai đã dạy nó?
“Ta tên là Vân Tiểu Viên.”
Viên Bảo nghiêm trang trả lời: “Năm nay ba tuổi.”
“Vân Tiểu Viên?”
Mặc Phi Phi lặp lại một lần, quay đầu nghi hoặc nhìn Vân Quán Ninh: “Hài tử này sao lại cùng họ với ngươi? Chẳng phải không nên là họ Mặc à?”
Vừa nghe thấy lời này, Mặc Diệp đã ngồi không nổi nữa.
Hắn cũng là lần đầu tiên biết đến sức hấp dẫn của thịt nướng.
Cũng không có ghét bỏ, trực tiếp cầm lấy bát đũa của Vân Quán Ninh, vừa mới bỏ thịt vô miệng, nghe thấy câu này của Mặc Phi Phi, miếng thịt trong miệng suýt chút nữa thì bị phun ra lại!
“Ai nói với muội, nên họ Mặc?”
Hắn giương mắt nhìn Mặc Phi Phi.
“Điều này còn phải cần ai nói cho?”
Mặc Phi Phi lắc đầu: “Huynh nhìn tiểu thịt viên này lớn lên giống huynh y như đúc, hai người lại thân thiết như vậy…”
“Thất ca ca, không phải muội nói huynh chứ, từ nhỏ tới lớn huynh chưa từng thân thiết với muội như vậy! Chúng ta chính là huynh muội ruột thịt! Huynh luôn luôn xa lánh mọi người.”
Nhưng mà vừa rồi lại ôm Viên Bảo một cách thân mật như thế…
Nếu nói Vân Tiểu Viên không phải nhi tử của hắn, có đánh chết Mặc Phi Phi cũng không tin!
Huống chi, cẩn thận tính toán ngày tháng.
Vân Quán Ninh và Mặc Diệp thành thân là vào bốn năm trước. Nếu như tối hôm đó động phòng có Vân Tiểu Viên, thì hiện giờ cũng quả thật đã được hơn ba tuổi rồi!
Tất cả những chứng cứ này đều đã chỉ rõ Vân Tiểu Viên là nhi tử của Mặc Diệp!
Nhưng Thất ca ca mơ mơ màng màng của nàng ta, vậy mà đến hiện tại vẫn không biết?
Nghe thấy lời của Mặc Phi Phi, Mặc Diệp gian nan nuốt miếng thịt xuống, vẻ mặt phức tạp nhìn về hướng Vân Quán Ninh: “Chuyện này, nàng giải thích thế nào?”
Trong lòng hắn sớm đã nghi ngờ, Viên Bảo là nhi tử của hắn.
Thế nhưng nữ nhân thối Vân Quán Ninh này, đánh chết cũng không chịu mở miệng, cũng không thừa nhận hài tử là của hắn.
Điều này khiến cho Mặc Diệp vô cùng căm phẫn, lại có chút không biết làm sao.
Nếu như Vân Quán Ninh không thừa nhận, hắn chỉ có thể thích làm phụ thân.
Thân phận của Viên Bảo, sợ là chỉ có một mình Vân Quán Ninh mới biết rõ sự thật!
“À ờ… Phi Phi, ngươi cũng ăn no uống đủ rồi. Sắc trời lúc này cũng không còn sớm nữa, cửa cung chắc cũng sắp đóng rồi nhỉ?”
Nàng đón Viên Bảo lại, khéo léo hạ lệnh đuổi khách.
“Tẩu tử, ngươi vậy mà đuổi ta đi?”
Mặc Phi Phi bĩu môi, chỉ cảm thấy Viên Bảo bị ôm đi mất, trong lòng ngực trống không, nhất thời mất hứng nói: “Chẳng lẽ ngươi không thể niềm nở giữ ta ở lại vương phủ một đêm sao?”
“Chuyện này…”
Vân Quán Ninh còn chưa trả lời, Mặc Phi Phi lại đột nhiên cười lên: “Có điều là tối nay bổn công chúa sẽ trở về trước.”
“Đợi ngày khác lại xuất cung thăm các ngươi vậy!”
Tốc độ trở mặt như vậy, Vân Quán Ninh cũng phải tự thẹn không bằng.
“Tiểu thịt viên, ngày khác ta lại đến tìm con chơi! Mang theo lễ vật cho con, được không?”
Mặc Phi Phi lại gần, giơ đầu ngón tay lên, chọt chọt cái má bụ bẫm của Viên Bảo. Thật sự là càng nhìn càng thấy tiểu thịt viên này đáng yêu!
“Được ạ!”
Viên Bảo cũng giơ tay ra, chọt chọt má Mặc Phi Phi, ra vẻ “có qua có lại”: “Ngày khác ta cũng sẽ chuẩn bị lễ vật cho tỷ!”
Thấy vậy, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đều bật cười.
Mặc Phi Phi sửng ra một chút, rồi cũng cười theo.
“Được.”
Nàng ta sảng khoái gật đầu, không cần Mặc Diệp và Vân Quán Ninh đưa tiễn, hai tay đặt sau lưng, vui vẻ rời đi.
Cho đến khi bóng dáng nàng ta đã biến mất trong màn đêm, hàng lông mày nhíu chặt của Vân Quán Ninh mới giãn ra.
Ban đầu nàng dự định không để cho Đức Phi nhìn thấy Viên Bảo, không để cho bà ta biết được thân phận của Viên Bảo.
Nhưng mà tối nay, nàng đã thay đổi chủ ý rồi!
Dù sao thì đến bây giờ, bà mẹ chồng của nàng cũng nhìn nàng không vừa mắt…
Nếu đã như vậy, nàng phải làm cho bà ta khó chịu đến ngứa gan!
Vân Quán Ninh quyết định xong. Vừa sáng sớm Minh Nhi sẽ đưa Viên Bảo đến Cố gia ở vài ngày. Cho dù là Đức Phi chạy đến vương phủ, cũng không thể nhìn thấy được cháu trai ngoan của bà ta!
Mẫu phi ơi mẫu phi, người đừng trách con dâu ta đây lòng dạ độc ác, ai bảo người luôn làm khó dễ ta chứ?
Vân Quán Ninh đắc ý nở nụ cười.
Nào biết vừa quay người, những câu chất vấn mới đã lũ lượt kéo đến.
“Vân Quán Ninh, bổn vương chỉ cho ngươi một cơ hội để trả lời, Viên Bảo rốt cuộc là hài tử của ai?”
“Phi Phi nói không sai, Viên Bảo là hài tử của bổn vương đúng không?”
“Rốt cuộc là ngươi muốn giấu bổn vương đến lúc nào?”
“Đồ nữ nhân lòng dạ độc ác!”
Vân Quán Ninh: “…”
Thấy Viên Bảo trong lòng đang nhìn họ với khuôn mặt tò mò, nàng chuyển nó cho Như Yên: “Nhi tử, không còn sớm nữa! Ngày mai còn phải đến nhà Thái lão gia, đi nghỉ ngơi sớm chút, mẫu thân sẽ đến với con nhanh thôi.”
Viên Bảo thở dài một hơi như người lớn.
“Con biết rồi! Hai người lại muốn cãi nhau sau lưng con.”
Nó giơ bàn tay nhỏ béo múp về phía Như Yên, bất đắc dĩ lắc đầu: “Phu thê đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa. Hai người có thể cãi nhau, nhưng không thể chiến tranh lạnh biết chưa?”
Vân Quán Ninh, Mặc Diệp: “…”
Nhóc con xấu xa này!
Như Yên gian nan nhịn cười, ôm Viên Bảo đi.
Lúc này Vân Quán Ninh mới quay người qua, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mặc Diệp.
Hắn tưởng là nàng muốn nhìn thẳng vào câu hỏi của hắn, trả lời rõ ràng.
Ai biết được rằng dưới ánh mắt chất vấn của hắn, Vân Quán Ninh lại tiện tay sờ sờ… móc ra một bình rượu đế: “Ngươi uống bình rượu này, ta sẽ nói cho người biết rốt cuộc Viên Bảo là nhi tử của ai.”
Khóe môi nàng chậm rãi cong lên, đưa rượu đế cho Mặc Diệp: “Uống!”