Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 145: Hòn ngọc của biển (phần 4)




Nhưng Tiểu Dịch, nhớ tới vẻ tội nghiệp của hắn ngày chia tay, Cẩm Vinh có chút mềm lòng.
Ngày sau mong là có cơ hội tái kiến bọn họ.
Cẩm Vinh bỏ qua một bên tâm tư, lại hỏi Ninh Hi Liêm về Hồng La Giáo. Ninh Hi Liêm nhất nhất kỹ càng tỉ mỉ nói, lấy tính cách nghiêm cẩn tinh tế của hắn, kể lại nghiêm túc không xót chỗ nào.
Cẩm Vinh cùng Thẩm Thế Tương cũng nghe đến hăng say, thật sự là đường xá xa xôi, quá mức buồn tẻ vô vị, chờ Ninh Hi Liêm kể xong quá trình quét sạch Hồng La Giáo, hai người lại hứng thú bừng bừng hỏi Ninh Hi Liêm những cọc án mà hắn từng gặp đươc trong quá khứ.
Người đứng đầu đội ngũ Du Vĩnh Thành quay đầu lại nhìn, thấy bên trong xa giá công chúa cùng hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, không khỏi hơi hơi mỉm cười.
Lại không biết, bọn họ đang nói đến chuyện khám nghiệm tử thi, thị nữ bên người công chúa đều sợ tới mức run bần bật.Đường hồi kinh cũng không xuất hiện cái gì ngăn chặn cái gì hành thích, từ Du tướng quân, đến Ninh Hi Liêm, Thẩm Thế Tương đều nhẹ nhàng thở phào. Ngược lại Cẩm Vinh cảm thấy có chút không thú vị.
Cẩm Vinh còn tưởng rằng mình vừa trở về liền thành cái đinh trong mắt cái dằm trong thịt, có vô số người muốn mạng mình ấy chứ.
Hẳn là nên cảm tạ thủ đoạn của Hoàng Hậu cùng Thái Tử, để cô một đường bình an thuận lợi về tới kinh thành.
Đến thời điểm còn cách kinh thành nửa dặm, hai người Ninh Hi Liêm liền tách ra khỏi đoàn xe của công chúa, nói muốn tự mình đi tìm khách điếm ở, không làm phiền Cẩm Vinh cùng Du tướng quân nữa.
Cẩm Vinh cười nói, "Chờ công chúa phủ xây xong, lại mời các người đến làm khách."
Ninh Hi Liêm chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, nghĩ đến hiện tại đối phương đường đường là một công chúa, ở kinh thành to lớn như vậy không có người quen biết, bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại hai từ "người thân" cũng có thể gọi đi.
Hắn ôn nhu cười nói, "Nhất định."
"Đúng vậy đúng vậy, nói không chừng chúng ta còn có thể nếm tay nghề ngự trù hoàng cung một lần." Thẩm Thế Tương tươi cười nói.
Xa giá theo nghi thức chậm rãi đi vào kinh thành, hai bên mở đường, tinh kỳ phấp phới, thẳng tắp hướng đến hoàng cung.
Cuối cùng, ngừng ở trước Vĩnh Chương Cung.
Cẩm Vinh vừa bước xuống xa giá, liền thấy được gương mặt của một lão nội thị, tươi cười ôn hòa chào đón, "Lão nô Thôi Ân tham kiến công chúa, công chúa vạn phúc kim an."
Bái kiến xong, Thôi Ân liền cười nói, "Bệ hạ biết công chúa hôm nay hồi kinh, sáng sớm đã đến Nguyên Minh Điện chờ công chúa."
Cẩm Vinh hơi kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng trở lại hoàng cung, người đầu tiên mình gặp sẽ là Hoàng hậu, rốt cuộc trong cốt truyện, hoàng hậu cũng là người nhớ mong công chúa nhất, người hộ tống trên đường về kinh cũng là bà cẩn thận an bài.
Bất quá trông thấy vị hoàng đế rất ít được nhắc đến trong truyện cũng tốt, không biết thái độ của hoàng đế với nữ nhi chưa một lần gặp mặt sẽ là như thế nào.
"Từ khi bệ hạ biết được tin công chúa quay về, còn suýt chút nữa gặp nạn, liền ngày ngày lo lắng nhớ mong công chúa."
Càng nói, ngữ khí của Thôi Ân càng thêm thổn thức, hiện tại trên dưới triều đình đều biết bệ hạ bệnh tật triền miền, chẳng kéo dài thêm được mấy ngày, triều chính đều do Thái Tử xử lý. Chuyện đại công chúa vừa chào đời đã "mất tích" Thôi Ân cũng biết một chút, bệ hạ quả thực mấy năm nay không dễ dàng, hắn hầu hạ bên người hoàng đế nhiều năm cũng vì quân mà đau lòng.
Cẩm Vinh cùng Thôi Ân vào Nguyên Minh Điện, mà Du tướng quân thì ở ngoài điện chờ.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy phụ thân chân chính của thân thể này, cũng là đương kim Chương Cảnh Đế, thân thể già yếu tựa vào long sàng, Cẩm Vinh cũng biết thời gian của đối phương không còn nhiều, thậm chí còn ít hơn so với bên ngoài kia phỏng đoán.
Rõ ràng chưa đến 50, nhưng vẻ già nua lộ rõ trên khuôn mặt, thể xác dường như chỉ còn lại vẻ tang thương.
"Là Vinh Ninh sao?" Chương Cảnh Đế nhẹ giọng hỏi.
Trong mắt lộ ra ôn nhu không giả dối.
Dường như so với suy nghĩ của hắn, Cẩm Vinh lãnh đạm hơn nhiều. Cô chậm rãi đi qua, ngồi trên ghế cung nhân chuyển đến, đối diện với phụ hoàng, khẽ vâng một tiếng.
Chương Cảnh Đế chẳng còn chút nào duy ngã độc tôn của một hoàng đế, có lẽ hắn chưa bao giờ học được, cũng có lẽ là đã quên mất.
Chương Cảnh Đế ôn hòa tươi cười, "Ta đã quên, mẫu hậu ngươi lấy cho ngươi một cái tên, Cẩm Vinh."
So với cái tên mà phu thê bọn họ mong muốn nữ nhi đầu lòng có được, Vinh Ninh có vẻ quá mức hấp tấp.
Hoàng Hậu hẳn là rất bất mãn, ở trong mắt nàng, phong hào có hoa mỹ có tốt đến mấy cũng chẳng thể đủ để bù đắp cho nữ nhi đã lưu lạc dân gian nhiều năm của nàng.
Hắn cũng chẳng kém hoàng hậu, làm sao không thua thiệt nữ nhi.
"Lúc ngươi sinh ra, trẫm đăng cơ mới một năm, căn cơ không vững......" Chương Cảnh Đế tựa hồ lại nhớ tới quá khứ, hoặc là nói muốn giải thích với nữ nhi sự tình năm đó.
Cẩm Vinh trong lòng khẽ than, nhưng nhìn lão nhân trước mắt, vẫn là không nỡ ngắt lời.
Từ lời tự thuật của Chương Cảnh Đế, càng nhiều là áy náy bản thân là một quân chủ vô năng.
Nói xong, Chương Cảnh Đế còn khụ mấy ngụm máu, hắn không chút nào để ý, lại cười hỏi chuyện Cẩm Vinh ở dân gian.
Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, chuyện mở cửa hàng hằng ngày không có gì hay để nói, dứt khoát kể lại chuyện Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương.
"Hồng La Giáo ở các nơi hung hăng ngang ngược làm phạm, là có người âm thầm duy trì......" Chương Cảnh Đế như suy tư gì, nói, "Là phụ hoàng vô năng, làm ngươi chịu khổ."
Kỳ thật Cẩm Vinh cũng chẳng thấy mình chịu cái gì khổ, trên đời này người có thể làm cô khổ chắc chẳng có đâu.
Nếu không phải vì chuyện Hồng La Giáo đó, Cẩm Vinh hiện tại chắc vẫn đang ở quán mỳ.
Mà Chương Minh Đế lại càng mềm lòng, thương tiếc bao dung hỏi: "Ngươi có muốn cái gì không?"
Tuy rằng triền miên giường bệnh, thời gian chẳng còn nhiều, nhưng Chương Cảnh Đế như cũ vẫn là quân chủ, là người trên danh nghĩa đứng đầu quốc gia, cũng có nghĩa là lời hắn hứa hẹn vẫn có tác dụng rất lớn.
Cho nên, Cẩm Vinh cũng thực nghiêm túc suy nghĩ, trả lời, "Nhi thần muốn... không cần hành lễ, cho dù gặp bất kỳ kẻ nào."
Chương Minh Đế một lời liền đáp ứng, thậm chí còn cảm thấy chưa đủ, hỏi nữ nhi có còn yêu cầu nào khác không.
Vì thế, Cẩm Vinh liền xin một cái phủ công chúa, nói, bản thân ở hoàng cung không quen.
Chương Minh Đế thân mình hiện giờ chẳng chống đỡ được bao lâu, cùng nữ nhi nói chuyện đã dùng hết tinh lực một ngày của hắn, phất phất tay, "Đi xem mẫu hậu đi, nàng chờ ngươi lâu rồi."
Trước khi rời đi, Thôi Ân không ngừng lấy tay áo lau lau nước mắt, "Lão nô đã lâu không thấy bệ hạ cười thiệt tình như vậy..."
_____
Đến Chính Ninh Cung của Hoàng Hậu, khác với Chương Minh Đế ôn nhu hàm súc, Hoàng Hậu trực tiếp nhào tới ôm lấy Cẩm Vinh, nước mắt hai hàng tuôn như suối, Thái Tử Phi ngồi một bên cũng không biết nên như thế nào cho phải.
Bị hoàng hậu gắt gao ôm chặt, Cẩm Vinh trong lòng lại hơi thở dài, bắt đầu trấn an mẫu hậu.
Một hồi lâu, Hoàng Hậu mới buông lỏng Cẩm Vinh ra, lại lôi kéo cô ngồi xuống, vừa nhìn vừa khóc, Cẩm Vinh bị nhìn chằm chằm đến có chút tê dại.
Thái Tử Phi lại ở một bên nhìn thì ngạc nhiên, vị muội muội lưu lạc dân gian này của phu quân thật ra có chỗ phá lệ bất đồng so với nhng người khác, vô cùng bình tĩnh. Nàng còn lo lắng mẫu hậu cùng công chúa đều sẽ khóc lóc không thôi, phu quân hẳn sẽ trách cứ nàng, không nghĩ tới ngược lại là Vinh Ninh công chúa an ủi mẫu hậu.
Dáng vẻ thiện nhân giải ý, tính nết điềm đạm an tính, so với Hoa Phượng công chúa kia của Thục Quý Phi, tốt hơn nhiều.
Thái Tử Phi trong lòng an tâm một chút, rốt cuộc vị công chúa này là muội muội ruột (cùng mẹ) duy nhất của Thái Tử, lại trải qua thất lạc, mẫu hậu cùng Thái Tử tất là thương tiếc nàng, thái tử phi cũng phải hảo hảo chiếu cố vị công chúa này, hiện tại xem ra, ở chung cũng không quá khó.
Nhưng Thái Tử Phi cũng chẳng phải lo lắng quá chuyện ở chung, bởi vì Cẩm Vinh nói phụ hoàng đã ân chuẩn lập phủ công chúa.
Hoàng Hậu vừa nghe đã nóng nảy, "Con vừa mới trở về, sao đã muốn dọn đến phủ công chúa? Cách mẫu hậu xa như vậy, mẫu hậu làm sao có thể yên tâm?"
Trước kia đều là công chúa cập kê hoặc thành hôn mới có thể khai công chúa phủ.
Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Phủ công chúa ở kinh thành, mẫu hậu triệu kiến, con cũng có thể tùy thời tiến vào."
Cẩm Vinh không thích hoàng cung, mặc dù Hoàng Hậu bọn họ đối xử với Cẩm Vinh tốt đến mấy, cũng không thay đổi được tâm ý của cô. Chẳng sợ phụ hoàng không đáp ứng, cô cũng có biện pháp có thể đạt được mục đích, chỉ là sẽ tốn thêm rất nhiều công phu.
Hiện giờ chuyện còn lại chỉ có khuyên bảo mẫu hậu.
Cũng may Hoàng Hậu đối với nữ nhi mất tích lâu ngày bảo bối đến vô cùng, ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, Cẩm Vinh kiên trì, bà làm sao nỡ để nữ nhi không vui.
Thái Tử Phi ngồi lại Chính Ninh Cung trong chốc lát, liền biết điều cáo lui, để Hoàng Hậu cùng công chúa hảo hảo bồi đắp tình mẹ con.
Hoàng Hậu cũng hỏi chuyện sinh hoạt của Cẩm Vinh ở dân gian, khác với Chương Minh Đế đối với sinh hoạt bình dân phố phương ở Du Châu Thành vô cùng hứng thú, Hoàng Hậu lại thấy nữ nhi ở đó phải chịu khổ chịu liên luỵ.
Dựa vào cái gì mà nữ nhi của con tiện nhân kia ở trong cung hưởng thụ vinh sủng độc nhất vô nhị nhiều năm như vậy, Cẩm Vinh đáng thương của bà lại phải trôi qua sinh hoạt keo kiệt nghèo nàn, còn suýt nữa kẻ xấu hãm hại, Hoàng Hậu ở trong lòng oán hận.
Tưởng tượng đến ngày ấy truyền đến công chúa thiệp hiểm tin tức, Hoàng Hậu thiếu chút nữa không sợ tới mức mất nửa cái mạng, nàng đã mất đi nàng nữ nhi mười tám năm, không thể liền nàng mặt cũng chưa nhìn thấy liền nghe được như vậy tin dữ.
Nhớ lại ngày ấy Du Vĩnh Thành truyền tin công chúa bị bắt cóc, Hoàng Hậu sợ tới mất nửa cái mạng, li biệt nữ nhi mười tám năm, đến gương mặt nữ nhi còn chưa thấy một lần.
Cho nên dù đại cục chưa định, bà cũng khăng khăng muốn tiếp Cẩm Vinh trở về.
Dựa vào biểu tình rất nhỏ trên mặt mẫu hậu, Cẩm Vinh cũng đoán được sơ sơ bà đang nghĩ gì, nhưng Cẩm Vinh cũng không thay đổi suy nghĩ của mình.
Trong cung chẳng có người nào hiền lành, ở lại đây khác gì chờ chết, cho dù không chết cũng chẳng thể sống thoải mái.Lúc sau lại đề cập đến vợ chồng Tống thị, Hoàng Hậu tuy rằng cảm nhớ lòng trung thành của Ngọc Dung cùng Trương Tố, nhưng chẳng hề có ý định cho bọn họ trở lại kinh thành.
Cẩm Vinh cũng không nói nhiều, cùng lắm thì về sau đi Du Châu xem bọn họ.
Đến lúc dùng cơm chiều, Thái Tử, Thái Tử Phi, còn có hai hoàng tôn đều đến chỗ Hoàng Hậu dùng bữa. Thái Tử vừa gặp muội muội cũng liền lôi kéo nói một đống chuyện, nói lúc Cẩm Vinh bị đưa ra khỏi cung, hắn cũng còn nhở, còn trúng độc suýt chết, chẳng được gặp bào muội mấy lần.
Mấy năm nay, Thục Quý Phi hô mưa gọi gió, tác oai tác quái, trong cung chẳng có mấy đứa trẻ chào đời, bản thân bà ta cũng chỉ có một nữ nhi.
Đối với nữ nhi của kẻ thù, liền phong hào cũng là dùng để khiêu khích mẫu hậu, Hoa Phượng công chúa, Thái Tử chưa bao giờ thừa nhận ở trong lòng, đương nhiên Hoa Phượng công chúa đối với hắn cũng là gặp một lần "chém giết" một lần.
Trong lúc đoàn tụ vui vẻ, Thục Quý Phi thật ra có tới cửa bái phỏng, nói muốn gặp Vinh Ninh công chúa, lại bị Hoàng Hậu trực tiếp cự tuyệt.
Thục Quý Phi cũng không tức giận, cười nói, vậy chờ ngày khác tái kiến.
Hoàng Hậu nghe thị nữ truyền lời, lông mày cũng chưa động, quay đầu nói với Cẩm Vinh nói, "Không cần lo lắng Thục Quý Phi, có mẫu hậu thay con ứng phó."
Cho nên hiện tại, Hoàng Hậu cũng cảm thấy Cẩm Vinh ở phủ công chúa cũng không tồi, miễn cho Thục Quý Phi có cơ hội xuống tay.
Buổi tối, Hoàng Hậu trực tiếp đem Cẩm Vinh lưu trong cung, "Phủ công chúa còn chưa xây xong, trước lưu lại nơi này bồi mẫu hậu đi."
Cẩm Vinh dở khóc dở cười, "Tùy tiện làm phủ đệ là được rồi, con cũng không để ý."
Hoàng Hậu lại nói: "Phủ công chúa của con nào có thể làm tùy tiện, ta biết con không nghĩ muốn ở trong cung, nhưng phủ công chúa cũng không thể lơ là."
Cẩm Vinh cũng chỉ biết vâng dạ thưa lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.