Ánh Trăng Đến Muộn

Chương 50: Ngoại truyện 2:Giang Sảo và Quản Hướng Đồng (2)




Sau ấy hai người cứ tiện đường về nhà cùng nhau cho tới khi Quản Hướng Đồng tốt nghiệp cấp ba, Giang Sảo lên lớp 11.
Chuyện đi du học đã được quyết định từ lâu, nhưng đến năm lớp 12 Giang Sảo mới nói cho Quản Hướng Đồng.
Quản Hướng Đồng không phản ứng nhiều, nhà Giang Sảo có điều kiện, đi du học là lựa chọn tốt nhất. Thậm chí cậu còn vỗ vai Giang Sảo cười nói: "Được đó, tốt đấy chứ, thế có về không?"
Giang Sảo đáp: "Có về."
Tất nhiên phải về, ở lại làm gì, nơi đó đâu có người em muốn gặp.
Giang Sảo mím môi, yên lặng chăm chú nhìn Quản Hướng Đồng.
Em đi thì anh vui lắm à?
"Anh ơi." Giang Sảo quen miệng gọi.
Quản Hướng Đồng ngưng cười ngớ ngẩn, đáp lời: "Ừ?"
Giang Sảo cụp mắt chẳng nói thêm.
Nụ cười Quản Hướng Đồng bớt lại đôi chút.
Cùng dịp ấy, Hứa Giảo Bạch về thăm mẹ, trước khi đi hẹn gặp Quản Hướng Đồng.
Quản Hướng Đồng không còn là thằng nhóc ôm chai Yakult khóc lóc nữa, giờ trưởng thành rồi, cậu đổi thành ôm chai rượu khóc lóc, nhăn nhó than thở với Hứa Giảo Bạch: "Mẹ kiếp, tôi thích nó, nó thì như khúc gỗ, khổ thân tôi thích một khúc gỗ!"
Quản Hướng Đồng cũng chẳng biết cụ thể là thích từ bao giờ, có lẽ là vào buổi đêm rất lâu về trước, khi cậu òa khóc trước mặt Giang Sảo, nói rằng anh hơi mệt, trút ra hết mọi ấm ức dồn nén bấy lâu. Hoặc có lẽ từ lúc cậu mất tự nhiên né tránh bàn tay Giang Sảo là đã bắt đầu thích rồi, đấy chẳng phải một dạng làm nũng trá hình ư? Nhưng lúc ấy họ còn quá nhỏ, dốt đặc chuyện tình cảm nên chẳng thể bày tỏ rõ ràng, chỉ biết lặng lẽ giấu kỹ dưới đáy lòng.
Khi Quản Hướng Đồng chậm chạp nhận ra mình đã thích ranh con nhỏ hơn hai tuổi này, cậu lại bắt đầu sợ hãi. Giang Sảo khác cậu, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, nhiều người theo đuổi, Giang Sảo đã quen với việc được người khác thích, nhận một đống thư tình mà cứ dửng dưng như không, huống chi là cậu - một thằng con trai, không được, cậu sẽ bị ghét mất.
Quản Hướng Đồng không vui vẻ như bề ngoài, vì nguyên nhân gia đình, cậu tự ti từ trong xương tủy, nhưng biết làm sao đây? Cuộc sống hàng ngày vẫn tiếp diễn, vậy tại sao không cười nhiều lên, giả vờ vui vẻ và tự thôi miên rằng mình vui vẻ, ngày này qua ngày khác, dần dần chính cậu cũng cho là bản thân vô lo vô nghĩ.
Những năm Giang Sảo ở nước ngoài, cậu không nghĩ nhiều như vậy nữa, liên hệ giữa hai người dần nhạt phai, thời gian và khoảng cách mãi mãi là rào cản lớn nhất. Quản Hướng Đồng tưởng rằng mình có thể bình tĩnh như không, thế nhưng khi hay tin Giang Sảo trở về, trái tim cậu vẫn đập thình thịch.
Thời gian và khoảng cách có thể là rào cản, nhưng dường như không thể ngăn cản tâm trí một người yêu thích một người, mà ngược lại còn kéo dài nỗi nhớ nhung.
Quản Hướng Đồng bại trận.
Gặp lại trong bữa tối bốn người, Quản Hướng Đồng không ngờ Giang Sảo gọi cả Quý Hoành đến, bầu không khí lúng túng ngượng nghịu, sau đó họ còn gặp chị gái Giang Sảo.
Giang Hoàn cầm chiếc ô cam rực rỡ chói mắt, gương mặt dưới tán ô lạnh lùng vô cảm, Giang Sảo đứng trên hiên tội nghiệp gọi "Chị" nhưng không ai trả lời.
Quản Hướng Đồng chợt muốn kiễng chân xoa đầu Giang Sảo, thế là cậu nắm cổ tay và nhìn vào mắt người ấy.
Giang Sảo quay sang, ánh mắt vẫn bình thản.
Quản Hướng Đồng nghĩ, mình vẫn thích em ấy, rất thích em ấy, cõi lòng xót xa tan chảy, muốn lập tức kéo Giang Sảo rời khỏi, không đờ đẫn ở đây nữa, không muốn thấy em ấy đau lòng khó chịu. Dù rằng Giang Sảo có vẻ chẳng quan tâm đến chuyện bị chị gái phớt lờ.
Sau đó họ thường xuyên gặp gỡ, và ngủ cùng nhau vào một đêm mưa, Quản Hướng Đồng nhớ cậu đã khóc không ngừng được, chẳng biết do kỹ thuật của Giang Sảo quá tệ làm cậu quá đau, hay vì trời mưa lớn khiến cậu muốn khóc theo. Nói chung là cậu khóc rất thảm thiết, Giang Sảo lúng túng lau khóe mi ướt nhẹp.
"Anh ơi anh đừng khóc."
Quản Hướng Đồng đỏ mắt nói: "Ừ, anh không khóc nữa."
Quản Hướng Đồng nằm trên giường ngẫm nghĩ xem tại sao cậu lại đi ngủ cùng Giang Sảo, băn khoăn một hồi mơ màng muốn thiếp đi, cậu chợt nhớ tới chuyện "thích", quanh co hỏi Giang Sảo: "Cậu có thích ai không?"
Giang Sảo im lặng vài giây, nhìn Quản Hướng Đồng đáp: "Có."
Trái tim Quản Hướng Đồng nặng trĩu, giả vờ vui vẻ: "Ai thế?"
Giang Sảo hỏi: "Em được nói không ạ?"
Quản Hướng Đồng: "Tại sao không?"
"Em không biết."
Vậy thì đừng nói, bầu không khí đang không tệ, hai người nằm trong căn phòng nhỏ của Quản Hướng Đồng, ngoài trời mưa rơi chẳng đi đâu được. Không biết là ai bắt đầu, từng lớp áo quần trút bỏ che đi hụt hẫng nơi đáy mắt, lòng đã rõ ràng nhưng chẳng ai nói ra, chỉ cứ thế quấn lấy nhau.
Sau ấy Quản Hướng Đồng lại hỏi lần nữa: "Bây giờ nói em thích ai được chưa?"
Hai người kề sát, Giang Sảo chậm chạp không đáp, dụi dụi mặt vào cổ cậu.
Quản Hướng Đồng khẽ khàng "À" một tiếng, nước mắt rơi không ngừng được, cậu đưa tay len lén lau, không để Giang Sảo nhìn thấy, Quản Hướng Đồng nói: "Tại em hết đấy, lại chảy nước mắt rồi."
Cậu hơi buồn.
Giang Sảo có người trong lòng.
Có lẽ người ấy không phải là cậu.
...Sao cậu lại buồn đến thế?
...
Dòng người tấp nập đi lại giữa chợ đêm, Quý Hoành ngang ngược chặn trước mặt Hứa Giảo Bạch, Quản Hướng Đồng rụt rè lùi bước.
Họ mới rời nhà họ Giang sau chuyện của Giang Hoàn, Quý Hoành đứng đây đợi Hứa Giảo Bạch.
Quý Hoành nói: "Đừng cuống, Giang Sảo thích mày. Ở nước ngoài lúc nào cũng mong tin nhắn của mày, hai đứa chúng bay ngu cả đôi hả?"
Quản Hướng Đồng vẫn không dám chắc.
Thực ra cậu rất nhút nhát, lúc còn nhỏ cậu cực kỳ sợ tiếng cãi nhau của bố mẹ, nồi niêu xoong chảo lủng xủng loảng xoảng, cậu cuộn tròn như quả bóng ôm chặt lấy chính mình tự an ủi, không sao đâu, đừng sợ, chuyện sẽ qua nhanh thôi, bố mẹ sẽ lại hòa thuận ấm êm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn im lặng không nghịch ngợm, cả nhà sẽ lại quây quần ăn cơm như chưa có gì xảy ra.
Sau này lớn lên cậu mới biết căn nhà này chẳng chứa chấp được tất cả. Đĩa đã vỡ thì đừng cố hàn gắn, mảnh sành sẽ cứa vào da thịt, tổn thương bản thân và những người yêu quý.
Quản Hướng Đồng vẫn rất sợ, cậu thu dọn mảnh đĩa vỡ, gom vào trong góc, nếu Giang Sảo không nói thẳng là thích cậu, Quản Hướng Đồng sẽ chẳng bao giờ dám ảo tưởng.
Thế nhưng rất nhiều chuyện vẫn cứ diễn ra dù cho ta có trốn tránh, giống như dù cậu ngoan ngoãn im lặng nhốt mình trong phòng, cuối cùng bố mẹ vẫn quyết định ly hôn.
Cậu biết ly hôn là lựa chọn thích hợp nhất, cậu vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm. Rốt cuộc bố mẹ cũng đã buông tha cho nhau sau khoảng thời gian dài toàn giày vò cãi vã.
Quản Hướng Đồng thầm nghĩ, mình không được nhu nhược mãi như thế, phải dũng cảm đối mặt với kết quả cuối cùng, can đảm bước lên!
Cậu hẹn Giang Sảo vào một ngày đẹp trời, muốn nói nhưng chẳng nên câu, cứ lần lữa, lần lữa đến tận buổi tối về tới trước cửa nhà.
Quản Hướng Đồng đột ngột nói: "Anh thích em." rồi không chờ Giang Sảo trả lời đã lặng yên rơi nước mắt.
Cậu vẫn vô cùng sợ hãi, Hứa Giảo Bạch và Quý Hoành đều nói Giang Sảo thích cậu, cậu cũng hy vọng Giang Sảo thích mình.
Nhưng khi cậu hỏi Giang Sảo thích ai, Giang Sảo lại không đáp.
Câu trả lời lúc này là gì đây?
Giang Sảo luống cuống lau nước mắt cho cậu, ôm cậu vào nhà.
"Anh ơi, anh đừng khóc." Giang Sảo đau lòng hôn nước mắt cậu.
Quản Hướng Đồng vừa nén khóc vừa nắm vạt áo Giang Sảo: "Vậy, vậy em nói cho anh biết em thích ai rồi anh nín."
Giang Sảo trả lời như lẽ đương nhiên: "Em thích anh."
Quản Hướng Đồng ngừng khóc mấy giây, chớp chớp đôi mắt ướt sũng rồi òa khóc to hơn nữa.
Sai rồi, quá sai rồi.
"Thế mà lúc trước anh hỏi em không nói! Giang Sảo, em là khúc gỗ à?!"
Giang Sảo nhớ lại đôi chút, dụi mặt vào cổ Quản Hướng Đồng: "Xin lỗi, em tưởng anh biết... Chỉ là em vui quá, em hơi xấu hổ."
Quản Hướng Đồng: "............................."
Quản Hướng Đồng tức đến suýt quên cả khóc!
Vậy mới hỏi sao hai tên ngốc này hẹn hò được?!
Quản Hướng Đồng ngừng khóc, Giang Sảo quấn lấy cậu, hai cánh tay giữ cậu trong lòng, vuốt tóc anh mình và thì thầm bên tai hết lần này đến lần khác: "Thích thích thích... Em rất thích anh."
Lỗ tai Quản Hướng Đồng sắp nổ tung, vành tai đỏ bừng, cậu đẩy Giang Sảo ra, nói: "Được rồi, anh biết rồi, em dừng lại đi!"
"Anh ơi," Giang Sảo cắn nhẹ vành tai cậu thì thào: "Em thích anh nhất trên đời."
Từ lúc nên đôi, Giang Sảo dính Quản Hướng Đồng như sam, sểnh ra là ôm ấp Quản Hướng Đồng nói anh ơi em thích anh nhất.
Quản Hướng Đồng vừa than "Phiền quá." vừa vuốt tóc Giang Sảo, tóc Giang Sảo rất đẹp, vừa mềm vừa mượt.
Cuối tuần, Quản Hướng Đồng rủ Hứa Giảo Bạch và Quý Hoành đi chơi, Giang Sảo bận việc không đến.
"Không sao, bao giờ xong việc em đến cũng được." Quản Hướng Đồng vừa nói vừa cười, tâm trạng rất vui.
Giang Sảo thì không vui như thế, hậm hực mở ví ngắm tấm ảnh chụp Quản Hướng Đồng.
Quý Hoành từng thấy bức ảnh đó, lúc ở nước ngoài, lâu lâu Quản Hướng Đồng mới liên lạc với Giang Sảo một lần, Giang Sảo thường hay xem.
Lần đầu tiên nhìn bức ảnh, Quý Hoành nghi ngờ hỏi: "...Quản Hướng Đồng à?"
Giang Sảo gật đầu.
Quý Hoành: "Cậu thích nó đến mức nào cũng đừng để ảnh tốt nghiệp trong ví vậy chứ... Cậu lấy ảnh ở đâu thế? Không cùng khóa mà."
Giang Sảo: "Không nói anh biết."
Quý Hoành: "Anh cũng không muốn biết."
...
Chạng vạng Giang Sảo đến muộn, ba người kia đã ăn xong, nói thêm vài câu rồi chia tay ở đầu phố.
Quản Hướng Đồng vui vẻ nở nụ cười, Giang Sảo đi phía sau chợt nắm cánh tay cậu, kéo người lại hôn, Quản Hướng Đồng không tránh, mở miệng đáp trả nụ hôn liều lĩnh.
Hai người thở hổn hển tách ra, Giang Sảo cúi đầu, Quản Hướng Đồng vuốt tóc Giang Sảo, Giang Sảo dụi dụi vào lòng bàn tay cậu.
Từ rất nhiều năm trước Giang Sảo đã muốn cúi đầu, phơi cái bụng mềm cho cậu nhóc ấy xem.
Anh ấy sẽ vuốt mình hay đẩy mình ra xa?
Quản Hướng Đồng không chọn gì cả.
Chỉ mỉm cười nhìn Giang Sảo.
Mặt trời hôm đó chói chang.
...
Hai người giẫm lên ánh trăng về nhà, Giang Sảo đung đưa bàn tay họ đan vào nhau, nói với Quản Hướng Đồng: "Em thích anh."
Quản Hướng Đồng đáp: "Lại nữa hả? Được được, anh biết rồi, anh cũng thích em."
Câu thích này đến rất muộn và em muốn nói thêm thật nhiều lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.