Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 91.2: Ngoại truyện:Sự trưởng thành của một cái cây (tiếp theo)




Editor: Mẹ Bầu
Giai Khởi về nước đính hôn, Thương Ngôn nhận được lời mời. Thương Ngôn tìm lý do cự tuyệt, nói phải ra ngoài họp. Kết quả khi anh đi ô tô về nhà, Giai Khởi lại gọi cho anh một cú điện thoại, giọng nói trước sau vẫn ngọt ngấy như một: "Thương Ngôn, anh không đến được thì cũng không cần phải đến đây đâu. Em cũng vẫn sợ Eli sẽ tức giận. . . Bất quá Eli vẫn luôn muốn quen biết anh, là anh ấy muốn gặp mặt anh."
     A, thật không vậy. Những câu nói của Giai Khởi trước sau đầy mâu thuẫn với nhau và lộn xộn. Thương Ngôn tiếp nhận cuộc điện thoại này, có chút xấu hổ.
     "Eli thật sự yêu em! Về sau này, @MeBau*diendan@leequyddonn@ khả năng là em và anh ấy cùng với mẹ em sẽ trực tiếp định cư nước ngoài rồi." Giai Khởi nói tiếp.
     Thương Ngôn đeo tai nghe bluetooth, vừa lái xe vừa đáp lại: "Thật tốt quá."
     Lúc này đã khoảng bảy tám giờ tối, đúng vào giờ cao điểm xe cộ lưu thông. Phía sau vang lên vài tiếng còi ô tô, Thương Ngôn di chuyển xe đi về phía trước từng đoạn ngắn. Giai Khởi hỏi anh: "Anh đang lái xe à?"
     “Ừ!” Thương Ngôn đáp lại một tiếng, đang muốn nương theo cơ hội để gác điện thoại, thì Giai Khởi đã mở miệng nói: "Anh hiện tại đang ở chỗ nào?"
     Tầm mắt của Thương Ngôn hướng về tấm biển báo giao thông ở phía trước, trên đó có dòng chữ viết ngã tư đường lớn Thiên Lan. di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Thương Ngôn không muốn nói lừa dối người khác, liền nói cho Giai Khởi chỗ con đường.
     "Thật tốt quá." Giai Khởi nói, "Em đang sống ở gần đó. Anh có thể tới đây một chút được không? Em nghĩ muốn đưa cho anh một hộp bánh mừng."
     Thương Ngôn nhìn lên phía trước xe, phía trước vài thước có xe hoạt động, người lái xe ở phía sau là một người có tính nôn nóng, lại ấn còi xe vang vang để nhắc nhở anh. Trong lúc nhất thời, Thương Ngôn không có ý khác, đáp ứng một câu: "Được . . . Em gửi cho anh địa chỉ đi, hiện tại anh liền đi qua."
     Một hộp bánh mừng, hẳn là thật sự không cần phải ra sức khước từ. Nếu có thể, giáp mặt nói ra một câu chúc phúc, cũng không tệ lắm.
     Giai Khởi ở trong một con ngõ nhỏ cũ kỹ tại nơi giao cắt với đường Thiên Lan. Chung quanh, các phòng ở cũng đều đã cũ nát một mảnh, nhưng không có biện pháp để phá bỏ và rời đi nơi khác. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Phòng ở thật là đắt đỏ, điều kiện sống cũng không được tốt. Thương Ngôn cho xe ngừng tại bên ngoài, đi tiến vào bên trong.
     Cách đó không xa, có một bóng người đứng lờ mờ, chính là Giai Khởi.
     Từ sau khi Giai Khởi đi du học ở nước ngoài, hai người liền chưa từng gặp mặt. Sau khi Giai Khởi đi ra nước ngoài, sự kết giao cùng với anh nhiều nhất vẫn là ở trên mạng, hoặc vay tiền anh. Mức vay có lớn có nhỏ. Có lần cô hoàn lại, cũng có lần cô không hoàn lại cho anh. Giai Khởi trả tiền, anh nhận lấy; nếu cô không trả tiền, anh liền xem như đã quên.
     Hồi lâu không gặp nhau, nhìn Giai Khởi trước mắt đã có chút xa lạ. Dù cô vẫn rất xinh đẹp rất thời thượng như cũ, nhưng chính là thiếu đi một phần hơi thở khiến cho người đàn ông phải động lòng. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Thương Ngôn cũng không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy đây chính là một cô gái xinh đẹp, ngoài ra, cái khác thì không có. Thứ cảm xúc như vậy, chỉ có từ ánh mắt thuần túy của một người đàn ông.
     Từng đã, Giai Khởi là một cô gái rõ ràng rất xinh đẹp và ngây thơ. Đại khái, bây giờ nhìn Giai Khởi có vẻ từng trải sự đời hơn, tướng mạo và tính cách cũng đều đã thay đổi.
     Giai Khởi cầm trong tay một hộp chocolate, đưa cho anh nói: "Thật xin lỗi, bánh mừng không có, chỉ có chocolate tặng cho anh mà thôi. Anh có thể đưa nó cho bạn gái của anh."
     Thương Ngôn không có trả lời.
     Giai Khởi lập tức nhún vai cười: "Thật xin lỗi, em đùa đấy! Em biết anh vẫn còn chưa có bạn gái."
     Thương Ngôn nhận lấy chocolate, nói lại một câu: "Cảm ơn nhé! Ngoài chúc mừng em đã đính hôn."
     "Anh có khỏe không? Nếu không phải là Eli thúc giục quá mau, em mới không đồng ý nhận lời đính hôn sớm như vậy." Giai Khởi nói xong liền cười rộ lên.
     Giai Khởi càng yêu thích nở nụ cười, khuôn mặt với nụ cười như vậy lại khiến cho Thương Ngôn cảm thấy không quá thoải mái. Tóm lại là hai người đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi., Thương Ngôn nhận lấy hộp chocolate, nhìn đồng hồ nói: "Anh bây giờ phải đi về trước đây."
     Trên đời này, liệu có người thanh niên nào giống Thương Ngôn như vậy hay không! Tốt nghiệp rồi ra công tác, thế nhưng vẫn còn có thể mỗi ngày đều về nhà đúng hạn như thế, quả thực là không nhiều lắm rồi. Chỉ là Thương Ngôn không chấp nhận cái việc để cho mẹ phải chờ anh về nhà rất trễ. Tuy rằng gần đây, mẹ anh hận không thể hi vọng anh ở bên ngoài hò hẹn cùng với các cô gái trẻ.
     "Ở đây một lát nữa đi, làm gì mà phải gấp như vậy." Giai Khởi lại là cười, kéo Thương Ngôn một cái, "Em là bạn gái trước của anh, cũng không phải là một con hổ già, anh sợ cái gì chứ?"
     Thương Ngôn nhấp nhấp môi dưới, tính nở nụ cười.
     Giai Khởi còn nói: "Kỳ thực, em căn bản không thương Eli... Em gả cho anh ấy chỉ là vì anh có thể để cho em có thể ở lại nước Anh. . . cũng là vì tiền của anh ấy nữa."
     Giai Khởi nói có vẻ thẳng thắn và lõi đời, Thương Ngôn lúng túng đứng nghiêm. Trong gió đêm, anh đứng ở trước mặt Giai Khởi, nghe Giai Khởi nói một chút chuyện, có cảm nhận không nói nên lời. Đần độn, thật không minh bạch, cuối cùng anh đều không biết là mình đã nghe thấy cô nói cái gì. Thẳng cho đến lúc Giai Khởi đột nhiên ôm lấy hông của anh, dán người vào bộ ngực của anh, nói ra một câu nói lộ vẻ xúc động: "Thương Ngôn, em vẫn luôn luôn cảm thấy thật đáng tiếc rằng, năm đó em đã không tặng bản thân mình cho anh. . . Kỳ thực, em vẫn còn là một xử nữ, em muốn. . ."
     ". . .". Truyện Dị Giới
     Tương tư như vừa mới rồi, cả người Thương Ngôn đều đã cứng ngăc lại rồi. Cảm xúc của lần này cùng với lời thỉnh cầu về phương diện này, mà Giai Khởi đã đưa ra đối với anh lần đầu tiên năm đó, hoàn toàn không đồng dạng như vậy. Lúc đó anh có bao nhiêu là khẩn trương và bất, còn lần này chỉ có khiếp sợ.
     Nhưng mà, không có thất vọng.
     So với ba năm trước, cũng ít đi một phần khẩn trương đối với Giai Khởi. Cô đã dùng thử phương thức ám chỉ đối với anh, ở đêm trước cô sắp đính hôn. Không có trách cứ, cũng không có khuyên nhủ, thậm chí không muốn nhiều lời cái gì, Thương Ngôn chậm rãi mở miệng: "Giai Khởi, anh đã có người trong lòng rồi."
     Giai Khởi bĩu môi dưới đầy vẻ tiếc nuối: "Vậy thì được rồi, em chỉ có thể dành cho cho Eli rồi. Anh phải biết rằng, ở trong lòng em, một mực chỉ có anh mới là người xứng đáng. . ."
     Thương Ngôn đi rồi.
     Nói với Giai Khởi là anh đã có người trong lòng? Thực ra Thương Ngôn cũng không rõ ràng lắm. Anh nói ra khỏi miệng nói như vậy đã phần là vì đó là một lý do để anh thoát khỏi Giai Khởi. Có người nói, người đàn ông học nói dối đối với một cô gái, đại biểu cho việc một người đàn ông bắt đầu vào đời. Thương Ngôn nghĩ như vậy đã cảm thấy có chút buồn cười. Từ cửa ngõ đi ra, đi ngang qua một quán nhỏ chuyên bán thuốc lá rượu chè, Thương Ngôn mua một gói thuốc lá.
     Chưa từng bao giờ anh hút thuốc lá, đây là lần đầu tiên. Ngay đến cả bật lửa cũng là anh sẵn đó mua luôn. Trên mặt chiếc bật lửa có dán hình ảnh của một cô gái đẹp khoa trương gợi cảm. Bởi vì trong quán nhỏ đó chỉ có loại bật lửa này, nen anh không có sự lựa chọn khác.
     Dựa người vào ở thân xe, nhìn về đèn đuốc ở phía trước, Thương Ngôn mở hộp thuốc lá ra, lấy ra một điếu thuốc.
     Giống như là cha mình vậy, Thương Ngôn ngậm điếu thuốc lá vào trong miệng, dùng ngón tay cái và ngón trỏ cầm giữ lấy điếu thuốc lá. Rồi sau đó, điếu thuốc đã bén lửa, anh hít một hơi thật sâu. Tiếp đó, rất nhanh, kêu "khụ" một tiếng, rồi ho khan kịch liệt ra tiếng.
     Mùi thuốc lá nồng đậm và mãnh liệt, khiến cho Thương Ngôn bị nghẹn,  nước mắt nước mũi đều chảy ra giàn giụa. Lập tức, anh cầm cả bật lửa lẫn hộp thuốc lá, nhất nhất nhét luôn  vào trong thùng rác ở trước.
     Rồi trực tiếp lên xe, về nhà.
     Ban đêm, khi đi vào giấc ngủ, Thương Ngôn đột nhiên nhớ tới một người. Không phải là Giai Khởi, không phải là cô gái mà gần đây trong nhà anh đã thu xếp giới thiệu… mà là Chu Tiểu Thụ. Một Chu Tiểu Thụ có bộ dáng nhu thuận, linh lợi, lại sạch sẽ.
     Bộ dạng của Tiểu Thụ xinh xắn sao? Cho tới nay ấn tượng của Thương Ngôn về Tiểu Thụ, đều là các hình dung từ về sự nỗ lực, kiên cường, khắc khổ, thông tuệ… vân vân. Chứ hoàn toàn không có bất kỳ từ ngữ nào về tướng mạo của cô. . . Kỳ thực bộ dạng của Tiểu Thụ nhìn khá thanh tú lại trắng nõn. Chỉ là vì, cô là một cô gái sống với bộ dáng quá mức sâu sắc, cho nên diện mạo dễ dàng bị xem nhẹ.
     . . .
     Khi Thương Ngôn gặp mặt lại với Chu Tiểu Thụ, đã là vào tháng 9 rồi. Làm đại biểu cổ đông của tập đoàn AC, Thương Ngôn nhìn thấy Tiểu Thụ ở trong ký túc xá của Lâm thị, trên người cô mặc một bộ đồ công sở. Trong phòng hội nghị, Thương Ngôn ngồi ở phía dưới, nghe Tiểu Thụ giới thiệu thành phần của sản phẩm mới của Lâm thị, ở trên màn hình đèn chiếu. Từng câu từng chữ, giọng nói của Chu Tiểu Thụ vừa rõ ràng lại ẩn chứa sức mạnh.
     Tiểu Thụ giống như một cái cây nhỏ, hàm súc mà yên tĩnh, lại có sự tích cực hướng về phía trước, dùng năng lực ra sức cắm rễ.
     Tiểu Thụ giới thiệu sản phẩm thật thành công. Điều duy nhất không được như ý chính là, Tiểu Thụ rất gầy, thân thể không hợp với bộ đồ công sở hơi có chút rộng rãi mà cô đang mặc trên người, lộ rõ nơi thắt lưng mảnh khảnh, chưa đầy một nắm tay.
     Thương Ngôn và Lê Lạc một nhóm trở lại Sở sinh hóa Thanh Hoài ăn ở nhà ăn. Anh ngồi nhờ xe ô tô đẹp dẽ tối tân mà Lê Lạc vừa mới mua để đi. Trước khi lên xe, Lê Lạc hỏi Tiểu Thụ, muốn thuận tiện trở lại vườn trường Lan Đại để chơi một chuyến hay không, Tiểu Thụ cười cười cự tuyệt.
     Thương Ngôn vẫn một mực đứng ở nơi đó, thu hết hình ảnh đó vào trong mắt, sau đó ngồi vào ghế tay lái phụ bên cạnh Lê Lạc. Trong điện thoại di động của Lê Lạc báo có cuộc gọi của cậu nhỏ. Thương Ngôn hỗ trợ đón nghe, không nói đến hai câu, vẫn là đưa điện thoại di động cho Lê Lạc.
     Bị ghét bỏ, phảng phất như anh rất thích toan tính đón nghe vậy.
     Tại căng tin Sở sinh hóa Thanh Hoài, trong bàn ăn lớn nhất, cậu nhỏ đặt tới trước mặt Lê Lạc một chén tôm đã được bóc sạch vỏ. Lê Lạc cười hì hì gwps lại cho cậu nhỏ một cọng rau xanh. Ở phía đối diện, thày giáo Chu Bắc không nén nhịn được mà nêu lên một câu hỏi, Thương Ngôn đồng dạng cũng muốn hỏi một vấn đề.
     "Sở trưởng, tôi cũng biết anh và Tiểu Lê cũng đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi. . . Làm thế nào mà tình yêu của hai người cho đến tận bây giờ vẫn cứ cuồng nhiệt, không chút chán ngấy, giống như là vừa mới bắt đầu yêu nhau vậy?"
     Cậu nhỏ giật giật môi dưới, lười trả lời.
     Lê Lạc cười hắc hắc, xoay xoay đôi mắt trả lời Chu Bắc: "Đơn giản thôi mà. . . Nhìn xem. Ninh Ninh đẹp trai như vậy, tôi nhìn anh ấy đến một trăm năm cũng đều sẽ không thấy chán ngấy."
     Chu Bắc: ". . . Nói rất có đạo lý."
     Chẳng qua, cậu nhỏ đối với đáp án nghe có vẻ rất nông cạn này không hề có chút nội hàm này của Lê Lạc không có chút nào bất mãn.
     Đột nhiên, Lê Lạc hướng về phía Thương Ngôn nháy nháy mắt. Thương Ngôn sờ soạng lên khóe miệng. Anh là không cẩn thận nên bị dính hạt cơm sao?
     Không phải. Lê Lạc lắc đầu, đặt câu hỏi với anh: "Thương Ngôn, có phải là cậu có ý tứ đối với Tiểu Thụ hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.