Sau khi đã rời khỏi khu vực nhà của Dadan, hai người ngay lập tức hướng vào bên trong khu rừng và đi đến nơi ngôi nhà cây mà bản thể Giả Tạo đã giúp tạo nên. Đoạn đường không quá dài, chỉ tầm khoảng 5-6 phút đi đường.
Nơi mà ngôi nhà cây toạ lạc chính là một trong những cây cổ thụ lớn nhất trong khu vực. Ngôi nhà cây nhìn qua như một trạm canh gác nhìn ra phía biển. Bởi vì có sự trợ giúp của hai người nên ngôi nhà nhìn không có tồi tàn như trong nguyên tác, thậm chí xung quanh ngôi nhà còn được trang trí thêm cây xanh và nhìn sinh động hơn với màu sắc. Ngoài ra cũng có một chiếc thang dây được thả xuống để dễ dàng leo lên hơn. Ngày thường ba cậu nhóc đó đều sẽ đến nơi này nhưng ngày hôm nay, ngôi nhà ấy lại trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Với Haki Quan Sát, hai người có thể nghe thấy được những tiếng khóc thút thít từ bên trong căn nhà phát ra. Dù rất nhỏ nhưng vẫn không thể thoát khỏi thính giác của hai người.
Đứng ở phía dưới gốc cây, cả hai ngẩng đầu lên. Mặc dù việc leo lên ngôi nhà rất dễ dàng đối với hai người nhưng với việc vừa mới xảy ra với Sabo, hai người không muốn vô tình làm nặng vấn đề lên.
" Luffy! Ace! Hai ngươi có ở trên đó không? " Haruki gọi vọng lên, đôi lam mâu nhìn lên trên.
2 phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của hai đứa trẻ xuất hiện.
" Bọn ta đã quay trở lại rồi này. Các ngươi không nhớ bọn ta sao? "
Vẫn không xuất hiện.
" Haizz... Anh hai, có vẻ như hai đứa ấy không có ở đây. Như vậy mà em cứ tưởng rằng chúng ta có thể gặp bọn chúng trước khi rời đi vào ngày mai." Haruki thở dài, quay sang nhìn Haruto và nói. Nhưng dù cho cô có vẻ như đang than thở, trên gương mặt của cô lại nở một nụ cười lớn khiến cho anh không khỏi cười nhẹ.
" Thật tiếc. Có vẻ như chúng ta không thể gặp được bọn chúng thêm một vài tháng rồi."
Ngay khi hai người dự định quay bước rời đi, trên ngôi nhà cây vang lên những tiếng sột soạt và một tiếng la lớn.
" Đừng đi mà! Đừng đi mà! Em ở đây! Em ở đây! " Luffy khóc lớn, nước mắt cùng nước mũi chảy xuống ròng ròng khiến cho hai người không khỏi bật cười. Ngay sau đó, Ace cũng xuất hiện bên cạnh cậu nhóc, gương mặt mũm mĩm của cậu cũng ướt đẫm với nước mắt nhưng luôn bị cậu cố gắng lau đi.
" Được rồi, được rồi. Em đừng khóc, Luffy. Bọn ta sẽ không rời đi." Haruto nhẹ giọng trấn an cậu.
" Bọn ta đi lên đó được chứ? " Dường như sợ rằng hai người sẽ rời đi, cả hai gật đầu liên tục và thả xuống chiếc thang dây.
Nắm lấy chiếc thang, hai nguời chậm rãi leo lên và tiến vào bên trong ngôi nhà cây. Ngay khi họ vừa bước vào, cả hai liền bị hai cậu nhóc nhào đến và ôm chầm thật chặt. Nước mắt chảy xuống làm ướt đẫm phần áo của hai nguời nhưng cả hai không quan tâm đến điều đó.
" Được rồi... Được rồi... Bọn ta đã ở đây... Không sao..."
" Kurenai-nee... Sabo... Sabo..." Luffy nấc lên từng tiếng khó khăn, mắt nhắm lại khi được cô ân cần lau nước mắt bằng khăn tay.
" Không sao... Ta đã ở đây..." Haruki chậm rãi ngồi xuống trên sàn, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Bên phía Ace và Haruto, cả hai dường như im lặng và bình tĩnh hơn nhưng Ace vẫn không thể ngừng khóc. Haruto nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, ngồi lên chiếc ghế dài nhỏ trong phòng rồi lau nước mắt cho cậu.
Bầu không khí này trôi qua một cách yên bình, những tiếng khóc của hai cậu nhóc cũng dần nhỏ xuống và hoàn toàn ngừng hẳn sau một vài phút. Haruki đã ôm Luffy và tiến đến ngồi gần bên Haruto và Ace.
" Kiyoshi-nii... Sabo... Sabo bị bọn hắn giết chết rồi... " Ace lẩm bẩm nói, hai tay nhỏ nắm chặt lấy áo choàng hải quân của anh.
" Tại sao bọn hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy... Cha của Sabo cũng vậy... Hắn là người đã bắt đi Sabo! "
" Nếu như ngày hôm đó ta cẩn thận hơn thì có lẽ ta và Luffy đã không bị bọn hắn bắt và uy hiếp Sabo..."
" Đó không phải là lỗi của ngươi, Ace... Ngươi không thể chống lại một đoàn hải tặc một mình, đặc biệt là khi bọn hắn có ý định nhắm đến các ngươi từ lúc đầu." Haruto nói, hai tay ôm lấy mặt của Ace và nâng mặt cậu lên để cậu nhìn anh.
Cặp mắt đen tròn xoe ngây thơ với nước mắt lưng tròng nhìn vào đôi lam mâu ấm áp và bình tĩnh, vô thức làm dịu đi tâm trạng vừa giận dữ vừa tự trách.
" Thế nhưng..."
" Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ, Ace. Ngươi không thể phủ nhận điều đó. Ngươi có thể chiến đấu với những con vật trong khu rừng này một mình thế nhưng không có nghĩa là ngươi có thể chống lại một băng hải tặc. Chính bản thân ngươi chỉ cần biết rằng ngươi đã cố gắng hết sức mình để có thể giúp đỡ Sabo là được."
Mặc dù lời nói của Haruto nghe thật thẳng thừng và vô tình đối với một đứa trẻ vừa mới mất đi một người bạn. Thế nhưng anh không muốn Ace luôn tự trách bản thân vì một điều mà cậu không thể làm gì được. Dù cho cậu có biết trước được sự việc thì với một tên quý tộc muốn tìm về Sabo thì mọi nỗ lực của một hài tử như cậu là vô nghĩa.
Ace có thể kêu gọi mọi người giúp đỡ Sabo nhưng dưới sự dụ hoặc của đồng tiền thì mấy ai có thể cưỡng lại được?
Không ai phải người dân nào ở đảo Dawn này cũng trung thực và hiền lành. Không một nơi nào trên thế giới này có thể hoàn hảo đến như vậy.
Đã có cái tốt thì phải có cái xấu.
Đó chính là định luật của cuộc sống.
Giả sử như cậu có thể kêu gọi được một vài người dân và nhóm sơn tặc của Dadan thì dưới những tên hải tặc bị mê hoặc bởi đồng tiền, bọn họ có thể chống cự được bao lâu? Những người dân bình thường không thể chống lại được những tên hải tặc đã chu du ở biển khơi.
Nhóm sơn tặc của Dadan mặc dù có năng lực phản kích băng hải tặc Bluejam thế nhưng bọn họ có thể giữ vững được nếu như có nhiều băng hải tặc khác?
Biển Đông mặc dù chính là vùng biển yên bình nhất nhưng nó không có nghĩa là nó không có hải tặc. Tên quý tộc kia có thể tìm được một băng hải tặc bằng tiền thì hắn vẫn có thể tìm đến nhiều băng hải tặc khác.
Dù sớm hay muộn thì Sabo vẫn sẽ phải quay trở lại bên người cha quý tộc của cậu.
Chỉ là Ace hay Luffy vẫn còn quá nhỏ để có thể suy nghĩ sâu xa đến như vậy. Hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, Luffy chỉ mới 7 tuổi trong khi Ace và Sabo chỉ mới 10 tuổi. Cả ba vẫn còn chưa nhìn thấy được sự độc ác và mặt tối của thế giới này để có thể nhận thức được nhiều thứ. Vậy nên khi gặp phải rắc rối mà không ai trong ba đứa không thể làm gì được, dường như trái tim chính nghĩa và ngây thơ kia bị đả kích rất mạnh.
" Luffy, Ace... Ta biết các ngươi rất đau buồn vì Sabo... Thế nhưng ta tin rằng Sabo sẽ không muốn các ngươi phải tự trách bản thân về điều đó... Không phải các ngươi đã từng kể với ta rằng các ngươi sau này sẽ muốn ra khơi và thành lập băng hải tặc và nổi danh khắp biển cả sao? Đó chính là mộng tưởng của ngươi, của Luffy và cũng là của Sabo." Haruki mỉm cười nói.
" Vâng..." Luffy nấc lên một tiếng nhẹ nhưng trên gương mặt đỏ hoe của cậu đã nở một nụ cười lớn quen thuộc.
" Như vậy thì tại sao các ngươi không thay Sabo làm điều đó? " Hai cặp mắt to tròn nhìn cô với sự ngạc nhiên và khó hiểu.
" Thay Sabo làm điều đó? Thế nhưng Sabo cũng không có ở đây để nhìn thấy ah... " Luffy nói.
" Ngốc nghếch... Sabo không hề rời đi ah."
" Ý của chị là sao, Kurenai-nee? Sabo vẫn còn sống sao?! " Luffy nhảy cẩng lên nhìn cô đầy hi vọng.
" Đúng, Sabo vẫn còn sống. Em ấy vẫn còn sống trong trái tim của ngươi, Luffy, Ace." Haruki đặt tay của mình lên ngực trái của Luffy. Luffy nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô rồi nhìn xuống ngực mình.
" Trái tim của em? "
" Đúng." Haruki gật đầu.
" Chỉ cần trong trái tim của ngươi vẫn còn nhớ đến Sabo thì em ấy vẫn sẽ mãi còn sống bên cạnh các em." Ace cũng đặt tay của mình lên ngực trái.
Khác với Luffy luôn ngờ nghệch và chậm hiểu, Ace có phần chính chắn hơn và thông minh hơn. Cậu biết rằng lời nói của cô chỉ là nhằm làm giảm sự đau buồn và tự trách của cậu và Luffy...
Cậu biết điều đó...
Thế nhưng cậu vẫn nguyện tin tưởng vào lời nói đó...
Ít ra tin tưởng rằng Sabo vẫn còn sống bên trong trái tim của mình còn hơn là chấp nhận rằng Sabo đã vĩnh viễn ra đi vẫn tốt hơn sao?
" Ở một nơi mà ta và anh hai đã từng đến có một câu nói mà ta rất tâm niệm..." Haruki nhẹ nhàng nhìn hai người em của cô, nở một nụ cười xinh đẹp.
" Câu nói? " Cả hai mong chờ nhìn chằm chằm cô.
Haruki gật đầu rồi quay sang nhìn anh trước khi cả hai quay đầu nhìn Luffy và Ace, cùng lúc nói:
" Một người chỉ thực sự chết đi khi không còn ai nhớ tới họ nữa."
======================
Chú thích:
Một người chỉ thực sự chết đi khi không còn ai nhớ tới họ nữa.( Hector - Coco)