*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tân Ngôn không ngờ răng, lý do bọn họ
hại cô, có một lý do là sợ cô lợi dụng thế lực của
Tông Cảnh Hạo để đối phó bọn họ.
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến, nhưng bây
giờ khác rồi.
Người bọn họ hại cô, nhưng càng đe doạ đến
đến đứa con trong bụng cô hơn!
Hoá ra sự nhượng bộ của cô, ở trong mắt bọn
họ là sự yếu đuối và dễ bắt nạt sao?
Thẩm Tú Tinh, “Mày nghe được thì làm sao?”
Nếu không giấu được, Thẩm Tú Tình cũng không
giả vờ nữa.
Lâm Vũ Hàm, “Đúng vậy, cô tưởng rằng cô là
cái thá gì, cô chỉ là đứa bị cha bỏ rơi—- “
Lâm Quốc An, “Mới sáng sớm các người đã
ồn ào cái gì——Mày đến đây làm gì?” Lâm Quốc
An vốn dĩ muốn quát mắng, nhìn thấy Lâm Tân
Ngôn cũng có mặt, giọng nói của ông ta lại
chuyển sang một hướng khác.
Lâm Tân Ngôn nhìn Thẩm Tú Tình và Lâm Vũ
Hàm một cái, cuối cùng ánh mắt cô rơi vào người
Lâm Quốc An, “Không phải ông muốn miếng đất
ở vịnh Repulse sao?”
Lâm Quốc An ngớ người, “Mày có được nó rồi
sao?”
Đồng thời Thẩm Tú Tình và Lâm Vũ Hàm
cũng ánh mắt sáng quắc trợn trừng mắt nhìn cô.
Hình như kinh ngạc, Tông Cảnh Hạo thực sự
đối xử với cô không tôi.
Nếu không sẽ không cho cô hợp đồng miếng
đất vịnh Repulse.
Lâm Tân Ngôn thu hết biểu cảm của bọn họ
vào trong đáy mắt, có lẽ hôm nay cô phải mượn
lớp da hổ của Tông Cảnh Hạo.
Cáo mượn oai hùm một lần.
Cô giả vờ ung dung, trên mặt cô là sự hạnh
phúc và xấu hổ của phụ nữ đang yêu, “Chúng tôi
là vợ chồng, anh ấy cho tôi một chút đồ có gì sao
không?”
Lâm Vũ Hàm, “Không thể nào!” Lâm Vũ Hàm
không muốn tin, cô ta luôn tự tẩy não bản thân,
cảnh trước đây nhìn thấy đều là cảnh tượng giả.
Tông Cảnh Hạo không thể nào thích cô!
Thẩm Tú Tình giữ lấy Lâm Vũ Hàm, lắc đầu
với cô ta, ra hiệu đừng quá kích động.
Nếu Lâm Tân Ngôn thực sự có được miếng
đất của vịnh Repulse, thái độ của Lâm Quốc An
đối với cô chắc chắn sẽ có sự thay đổi.
Dù sao nhà họ Tông là một cây đại thụ.
Lâm Quốc An chắc chắn muốn trèo lên, hơn
nữa bây giờ công ty đang xảy ra chuyện.
Quả nhiên, Lâm Quốc An nghe thấy lời của
Lâm Tân Ngôn, nụ cười lâu ngày chưa thấy xuất
hiện trên khuôn mặt ông ta, “Con ăn sáng chưa?
Nếu chưa ăn thì ở đây ăn đã rồi hay đi”
Không phải Lâm Quốc An không biết cười, chỉ
là ông ta chưa từng cười với Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn nhìn Lâm Quốc An, trong lòng
vừa đẳng vừa chát, do ông ta nhìn thấy giá trị lợi
dụng của cô, cho nên mới thay đổi thái độ sao?
Ở trong lòng ông ta, cô chỉ có giá trị lợi dụng
sao?
- -----------------