*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Luồng lửa thiêu kia càng ngày càng cháy
rừng rực, dường như muốn nuốt lấy người khác!
Anh đè nén lại giọng nói, gương nửa khoé
miệng, nghe không ra là đang vui hay đang tức
giận, là sự lạnh lẽo mênh mông bát ngát, “Lời tôi
nói với cô, không có tác dụng sao?”
Lâm Tân Ngôn theo bản năng run lạnh một
cái.
Hà Thuy Trạch, “Hai người là hôn nhân giao
dịch, anh không có tư cách yêu cầu cô ấy cái gì”
Giọng nói của Hà Thuy Trạch cũng lạnh lão.
Tông Cảnh Hạo, “Tôi không có tư cách thì anh
càng không có tư cách, có phải giao dịch hay
không, anh rình mò vợ người khác, không phải là
hành động mà người quân tử làm” Nói xong anh
không nhìn Hà Thuy Trach một cái nào, mà liếc
nhìn Lâm Tâm Ngôn ở sau lưng anh, “Tôi cho cô
một phút.”
Nói xong liên đi vê hướng vào trong toà nhà.
Hà Thuy Trạch quay người nhìn Lâm Tân
Ngôn, “Em đừng sợ, có anh đây rồi, anh đi cùng
em vào trong nói rõ với anh ta.”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu, việc này, là lỗi của cô.
Lần trước cô đã nhận lời anh, kết quả là lại
nuốt lời.
Lâm Tân Ngôn, “Không cần đâu, anh, anh về
trước đi, em còn phải làm việc.” Lâm Tân Ngôn
nhấc chân đi vào toà nhà, Hạ Thuy Trạch cũng rời
đi.
Lâm Tân Ngôn cũng đi thang máy lên.
Đứng trước cửa văn phòng Tông Cảnh Hạo,
cô đè nén sự hoảng sợ trong lòng, đưa tay gõ cửa.
Tông Cảnh Hạo, “Vào đi”
Cô đẩy cửa bước vào, đang muốn giải thích
chuyện tại sao đêm qua cô không về nhà, Tông
Cảnh Hạo đã mở lời trước cô, “Quan hệ hôn nhân
của chúng ta kết thúc đi”
Anh đưa mắt lên, “Thời gian một tháng quá
lâu, bây giờ liên kết thúc đi”
Hai môi Lâm Tân Ngôn không kìm lại được
run rẩy lên, cô tưởng cô rất kiên cường, rất dũng
cảm, nhưng không phải vậy.
Những thứ đó không đủ.
Gặp phải nguy hiểm, cô không thể tự bảo vệ
mình.
Nếu không phải vừa may gặp được Hà Thuy
Trạch, thì chắc chắn cô không thoát được.
Hoặc cô sớm đã bị Thẩm Tú Tình và Lâm Vũ
Hàm hại rồi.
Tông Cảnh Hạo không muốn dây dưa với cô,
nhấc điện thoại lên, “Luật sư Lý, làm giúp tôi một
bản ly hôn—— “
Lâm Tân Ngôn, “Đừng!” Lâm Tân Ngôn bước
đến ấn tắt bỏ điện thoại của anh, lắc đầu với anh,
“Thực sự không phải tôi không trở về, đêm qua tôi
gặp phải một chuyện, nên mới—— “
A...a.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo rơi vào váy trên
người cô, lạnh lùng bật cười, sự uy hiếp mạnh mẽ
giống như có thể xuyên qua da thịt cô, “Tôi tác
thành cho cô không tốt sao?”
- -----------------