Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng khóc của Hứa Thanh Khê, biểu cảm trên gương mặt anh ngưng tụ lại, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cũng chính lúc này, Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng rời khỏi, nói: “Em muốn về nhà... Hức, em muốn về nhà.”
Quân Nhật Đình cẩn thận từng chút một ôm chặt cô vào lòng, sắc mặt không tốt nói: “Đây là nhà của em, em còn muốn về đâu nữa chứ?” . Hãy 𝘵ì𝘮 đọc 𝘵ra𝘯g chí𝘯h ở + TR𝓾𝑀 TRU𝗬𝐄𝖭﹒V𝘯 +
“Đây không phải nhà của em, anh thả em ra!”
Hứa Thanh Khê vùng vẫy, sau đó đánh Quân Nhật Đình.
Nhìn dạng vẻ say khướt và lơ mơ của cô, Quân Nhật Đình cũng không thèm tranh cãi với cô nữa, liền nhấc người đi về phía phòng tắm.
Anh trực tiếp ném Hứa Thanh Khê vào bồn tắm mà không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Đau.”
Mông Hứa Thanh Khê bị đập mạnh, cô mặt mày nhăn nhó kêu lên.
Cô còn chưa kịp chất vấn Quân Nhật Đình, một gáo nước lạnh đã dội xuống đầu cô.
“Á! Quân Nhật Đình, anh đang làm gì vậy chứ?”
Hứa Thanh Khê bị dội nước lạnh vào người liền hét lên.
May mắn thay, sau khi đạt đến được nhiệt đồ thì nước đã ấm dần lên, nhưng cứ cho là như vậy, cô vẫn không ngừng gây ồn ào.
Cùng lắm thì Quân Nhật Đình làm ngơ với những lời trách mắng của cô, khi nước đath đến nhiệt độ thích hợp, anh đặt vòi hoa sen trở lại chỗ cũ, lạnh lùng nói: “Em ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ đi. Nhân tiện cũng tỉnh táo lại một chút. Sau đó có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài nói chuyện!”
Nói xong, anh liếc nhìn thân hình ướt át tuyệt đẹp của Hứa Thanh Khê đang hiện ra dưới lớp quần áo, khuôn mặt anh vô cùng căng thẳng, bước ra khỏi phòng tắm.
Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng anh rời đi, lý trí đang bị rượu chi phối đã dần quay lại.
Cô nghĩ đến những việc ngu ngốc mình vừa mới làm, cô hận không thể chôn mình xuống nước.
Tất nhiên là cô cũng làm như vậy.
Cô cuộn tròn mình trong bồn tắm, sự im lặng xung quanh cũng khiến cho trái tim nóng nảy của cô bình tĩnh trở lại.
Vốn dĩ cô đang suy nghĩ cách để một lúc nữa đi ra ngoài bàn bạc với Quân Nhật Đình, nhưng khi nhiệt độ nước càng ngày càng trở nên ấm hơn, sự mệt mỏi sau cơn say ập đến, không biết từ lúc nào cô đã nhắm mắt lại dựa vào bồn tắm và chìm vào giấc ngủ.
Quân Nhật Đình đợi ở ngoài cửa, mãi cho đến khi Mạc Ly bưng bát canh giải rượu đến, vẫn không thấy Hứa Thanh Khê đi ra, trong lòng anh không khỏi lo lắng.
Chắc không phải cô ấy sẽ lơ mơ đến mức ngã vào bồn tắm sau đó ngủ thiếp đi chứ?
Nghĩ đến đó, anh nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Suy cho cùng nếu như ngủ quên thì cũng rất dễ dẫn đến chết đuối và ngạt thở.
Quả nhiên, khi anh bước vào phòng tắm, anh liền nhìn thấy Hứa Thanh Khê đang nằm dựa vào bồn tắm thiếp đi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng thay vào đó là tiếng thở dài bất lực.
Nhìn thấy đôi môi mỏng của cô đang mím chặt, anh bước tới và ôm lấy Hứa Thanh Khê.
Khi ôm Hứa Thanh Khê vào lòng, quần áo của anh ấy cũng bị ướt theo.
Anh có chút không hài lòng cau mày, nhưng Hứa Thanh Khê đang nằm trong vòng tay anh lại không có cảm giác gì, ngược lại khi cô ngửi được mùi hương trên người anh, cô lưu luyến cọ cọ một chút, giấc ngủ càng sâu hơn.
Ngày hôm sau, lại là một ngày nắng đẹp khác.
Hứa Thanh Khê tự nhiên thức dậy sau giấc ngủ, đầu cô đau như bị bổ ra.
Cô liếc nhìn căn phòng trống trải, ánh mắt tràn đầy sự mất mát.
Lúc này, chỉ sợ là Quân Nhật Đình đã đến công ty từ sớm.
“Thực sự là uống rượu liền làm hỏng việc. Tại sao mình lại bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy chứ!”
Cô vỗ trán, hối hận khi nghĩ đến những chuyện đã diễn ra tối hôm qua.
Cô không biết liệu sau lần bỏ lỡ cơ hội này, Quân Nhật Đình có lắng nghe lời giải thích của cô hay không.
Cô vừa nghĩ trong lòng vừa mím môi xuống giường tắm rửa.
Vừa mới tắm rửa xong, điện thoại trên đầu giường vang lên.
Cô liếc nhìn, là cuộc gọi từ công ty, cô cau mày nhấc máy.
“Hứa Thanh Tuệ, công ty xảy ra chuyện rồi, cô mau đến công ty ngay lập tức.”
Giọng nói của Quý Ức vang lên từ trong điện thoại.
Hứa Thanh Khê hồi hộp một lúc, vừa định hỏi có chuyện gì thì điện thoại đã bị cúp máy.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể lao đến công ty càng nhanh càng tốt.
Sau khi đến công ty, cô phát hiện ánh mắt của mọi người trong bộ phận thiết kế nhìn mình có gi đó không đúng, mặc dù cô rất khó hiểu nhưng nghĩ đến những lời nói của Quý Ức, cô không chút do dự liền đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc Quý Ức, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Khi Quý Ức nhìn thấy Hứa Thanh Khê xông vào văn phòng, ánh mắt cô ta sáng lên: “Cô còn nhớ ai đơn hàng mà trước đây tôi đã hợp tác với cô không?”
Hứa Thanh Khê gật đầu, có chút khó hiểu, nói: “Hai đơn hàng này, không phải bên phía khách hàng đã xem qua và đưa vào sản xuất rồi sao? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?”
Quý Ức thấy vậy, nghiêm nghị nói: “Thực sự là có vấn đề. Lô quần áo đầu tiên mà chúng ta sản xuất đã bị khách hàng trả lại, họ yêu cầu chúng ta chỉnh sửa lại!”
“Làm sao có thể như vậy chứ?”
Hứa Thanh Khê không thể tin nào được, cô ngạc nhiên nhìn Quý Ức.
“Tôi cũng đang muốn hỏi cô. Khách hàng nói rằng quần áo được sản xuất không hoàn thành dựa theo bản thảo thiết kế ban đầu.”
Quý Ức tức giận trừng mắt nhìn Hứa Thanh Khê, như thể chờ đợi lời giải thích của cô.
Tuy nhiên, Hứa Thanh Khê lại bị sốc trước lời nói của cô ta.
“Không thể nào! Tôi hoàn toàn không thay đổi bản thảo thiết kế, làm sao có thể không phải là thiết kế ban đầu chứ.”
Quý Ức lạnh lùng khịt mũi: “Làm sao tôi biết được chứ, dù sao thì vì chuyện này mà một triệu bộ quần áo mà trước đây công ty bán ra đã bị trả lại, cũng vì vấn đề này, chúng ta còn phải sửa đổi lại bản thiết kế. Quan trọng nhất là công ty có thể sẽ vì chuyện này mà bị tổn thất rất lớn, thậm chí phải ra tòa “.
Khi Hứa Thanh Khê nghe xong, hơi thở của cô dường như ngưng trệ.
Cho đến khi cô định thần lại, cô liền phát hiện trong lời nói của Quý Ức có gì đó không đúng.
“Chuyện này căn bản không phải là vấn đề của chúng ta. Cái gì mà không phải là bản thiết kế ban đầu chứ? Tôi thấy họ muốn hủy hợp đồng thì đúng hơn. Rõ ràng ban đầu chính bọn họ đã chọn bản thiết kế của ta. Bây giờ họ dựa vào đâu mà nuốt lời chứ? Cứ cho là nuốt lời, còn muốn quay lại cắn chúng ta một miếng. Một miếng, đây căn chính là tống tiền thương mại!”
Cô càng nói càng tức, lại càng cảm thấy mọi chuyện đúng là như cô nghĩ: “Nếu bọn họ thật sự muốn làm như vậy, chuyện này tôi không thể cứ ngồi im để mặc bọn họ đổ tội cho chúng ta được. Bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho giám đốc.”
Vừa nói xong, cô định thần lại, có ý muốn rời đi.
“Đứng lại!”
Nhìn bóng lưng chuẩn bị rời đi của cô, Quý Ức vội vàng ngăn người lại, quở trách: “Nói với giám đốc thì có ích lợi gì chứ? Người ta một mực nói chúng ta không phải là bản thiết kế ban đầu đương nhiên là có lý do của bọn họ, một khi đã làm lớn chuyện này lên thì không có cách nào giải quyết được. Trước tiên cô nên đến chỗ khách hàng một chuyến, tìm hiểu tình hình, sau đó quay về thảo luận kết quả với tôi.”
Hứa Thanh Khê mím môi, không thể không nói rằng những lời này của Quý Ức cũng có lý.
Dù gì thì bên kia cũng không phải là một công ty nhỏ, nếu nói là tống tiền thì cũng không không đến nỗi như vậy, có lẽ thật sự có nội tình gì đó mà cô vẫn chưa biết.
“Được, bây giờ tôi sẽ đến công ty dối phương xem sao.”
Cuối cùng, trong lòng cô đã có một quyết định và quay lưng rời khỏi công ty.
Cũng vì thế, cô không nhìn thấy khóe môi của Quý Ức cong lên một cách kỳ lạ khi cô rời đi.
Mười phút sau, Hứa Thanh Khê đến công ty truyền thông và báo cáo tên và mục đích của mình với quầy lễ tân.
Con còn tưởng khi nói xong những điều này thì cô có thể đi vào trong công ty, ai ngờ cô lễ tân lại không hài lòng mà nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê, sau đó khinh thường nói: “Hóa ra cô là người thiết kế lừa đảo đây. Tổng giám đốc Khúc của chúng tôi không có ở đây. Hay là hôm khác cô quay lại đi.”
Ban đầu Hứa Thanh Khê không hài lòng với thái độ của cô ta, nhưng cô nghĩ đến việc của hai công ty, cũng không để ý nữa.
Thực ra, cô phát hiện vị Tổng giám đốc Khúc mà quầy lễ tân nhắc tới không phải là người cô đang tìm, cô liền đính chính: “Tôi không tìm Tổng giám đốc Khúc, tôi đến để tìm Tổng giám đốc Trần. Tôi đang có một chuyện rất quan trọng. Xin cô hãy liên hệ giúp tôi.”
Cô cau mày nói lại yêu cầu của mình, nhưng lại khiến nhân viên lễ tân mất kiên nhẫn.
“Cái gì Tổng giám đốc Trần? Công ty của chúng tôi không có Tổng giám đốc Trần, chỉ có Tổng giám đốc Khúc mà thôi. Không phải là cô đến nhầm chỗ để tìm người chứ?”