Khi Cố Thanh Khê nghe thấy điều này, ánh mắt cô lóe lên tia nghi hoặc.
Cô không tiếp tục quấy rầy quầy lễ tân mà đi đến khu vực tiếp khách ở bên cạnh hành lang, sau đó gọi điện thoại cho Quý Ức.
“Bên khách hàng có thay đổi gì không? Quầy lễ tân bên này nói ở đây không có ai là Tổng giám đốc Trần cả, chỉ có một người là Tổng giám đốc Khúc mà thôi.”
Quý Ức nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, nhưng giọng điệu không thể hiện quá rõ ràng, cố ý giả vờ nói: “Ồ, tôi quên nói với cô rằng công ty truyền thông này lúc trước đã có một sự thay đổi về nhân sự, Tổng giám đốc Trần đó không biết đã phạm phải tội lỗi gì, đã bị công ty đuổi việc rồi. “
Nghe đến đây, Hứa Thanh Khê liền cau mày nói: “Bị công ty đuổi việc rồi sao?”
“Ừ, tôi cũng không biết chính xác mọi việc như thế nào, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng. Tốt hơn là cô nên thảo luận về lô hàng đầu tiên với Tổng giám đốc mới. Nếu cô có thể thuyết phục họ lấy lại hàng, thì hãy cố gắng hết sức để cứu vớt, nếu không công ty sẽ thua lỗ rất nhiều. Cả tôi và cô đều không có lợi gì cả.”
Quý Ức không hề định nói thêm về việc thay đổi nhân sự, cô ta thúc giục Hứa Thanh Khê nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Không biết tại sao trong lòng Hứa Thanh Khê luôn có dự cảm gì đó không tốt, nhưng cô nhất thời không thể phát hiện ra rốt cuộc vì sao mình lại lo lắng, chỉ có thể đáp ứng những lời mà Quý Ức vừa nói, một lần nữa quay người lại, đi vào công ty truyền thông.
Quầy lễ tân nhìn thấy Hứa Thanh Khê vừa đi đã quay lại, trợn tròn mắt: “Cô này...”
Cô ta chưa kịp nói xong, Hứa Thanh Khê đã lạnh lùng ngắt lời: “Tôi đang tìm Tổng giám đốc Khúc của công ty cô, làm phiền cô hãy thông báo cho ông ấy.”
Cũng không biết liệu có phải họ đã bị khí thế mà Hứa Thanh Khê thể hiện ra dọa sợ hay không.
Những lời nói mà cô ta muốn nói ra để làm khó Hứa Thanh Khê lại nghẹn nơi cổ họng, nhấc điện thoại nội tuyến của công ty gọi điện thoại cho văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Khúc.
Một lúc sau, Hứa Thanh Khê được lễ tân dẫn vào phòng tiếp khách.
Rót một cốc nước cho Hứa Thanh Khê xong, nhân viên lễ tân liền lùi lại.
Hứa Thanh Khê cũng không quan tâm lắm.
Nhưng cô tưởng rằng mình sẽ sớm được gặp Tổng giám đốc Khúc, kết quả là cô ngồi trong phòng tiếp khách suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai đến cả.
Nếu như nói đến bây giờ cô vẫn không nhìn ra được đây là bên đối phương đang muốn làm khó cô, thì thật uổng công cô bôn ba trong xã hội nhiều năm như vậy.
Chỉ là bây giờ điều cô nghi hoặc chính là tại sao bên kia lại nhắm vào cô như vậy chứ?
Theo lý mà nói thì cô chưa từng tiếp xúc với vị Tổng giám đốc mới này, cho dù chuyện hợp tác giữa hai công ty không hề vui vẻ, cũng không đến nỗi phải làm ra một chuyến khó coi như thế này chứ.
Khi cô đang suy nghĩ về những gì chuyện đang xảy ra, cuối cùng cũng có chút động tĩnh từ bên ngoài phòng tiếp khách.
Sau một tràn tiếng bước chân mạnh mẽ, cánh cửa phòng tiếp khách được đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trên đầu khiến Hứa Thanh Khê tròn mắt kinh ngạc.
Chỉ là bởi vì người đàn ông đó còn rất trẻ, tuy rằng bề ngoài rất tuấn tú đẹp trai, nhưng bản thân anh ta lại mang theo khí chất cứng nhắc, cả người trông rất kỳ dị.
“Xin lỗi, tôi đang họp, đã để cô Thanh Khê đợi lâu. Tôi là Tổng giám đốc mới nhận chức, Khúc Thần. Tôi vừa mới nhận chức nên có rất nhiều việc phải giải quyết. Mong cô Thanh Khê sẽ thông cảm cho tôi.”
Anh ta vừa nhìn thấy Hứa Thanh Khê liền bắt đầu xin lỗi. Có thể nói là lễ độ được thể hiện đến mức chu toàn.
Hứa Thanh Khê vừa nhìn, trong lòng vừa khó chịu, nhưng cô không nói được gì cả.
Dù gì thì anh ta cũng đã xin lỗi trước rồi, thái độ cũng rất tốt. Hơn nữa, lần này cô đến đây còn phải giải quyết vẫn đề hợp tác giữa hai công ty.
“Tổng giám đốc Khúc thật quá lời, nhưng tôi hy vọng rằng Tổng giám đốc Khúc có thẻ tạm gác lại một số việc để tôi có thể tìm hiểu một chuyến về vấn đề hợp tác giữa hai công ty chúng ta.”
Khúc Thần gật đầu: “Điều này là đương nhiên rồi, nhưng tôi không phải là người phụ trách lần hợp tác này từ khi bắt đầu. Có lẽ sẽ có một số câu hỏi của cô Thanh Khê mà tôi không thể nào trả lời được.”
Nghe đến đây, Hứa Thanh Khê liền cau mày.
Đương nhiên là cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, anh ta muốn nói với cô rằng nếu cô muốn nói về vấn đề hợp tác thì anh ta không thể nào xử lý được
“Điều này tôi rất rõ. Tôi chỉ muốn nói chuyện với giám đốc Khúc một chút về việc lô quần áo đầu tiên. Tôi nghĩ anh cũng hiểu rằng một triệu bộ quần áo không phải là con số nhỏ đối với bất kỳ công ty nào, và tôi chính là người phụ trách vấn đề này. Rõ ràng là quần áo không hề xảy ra bất kỳ vấn đề nào cả. Lúc đầu chúng tôi đã giao bản thiết kế cho các ông quyết định, sau đó đã gửi trực tiếp đến nhà máy để sản xuất. “
Khi Khúc Thần nghe những lời của Hứa Thanh Khê, mắt anh ta sáng lên, anh ta miệng cười nhưng trong lòng lại không cười: “Vậy, ý của cô Thanh Khê là công ty của chúng tôi đã đổ oan cho quý công ty các cô sao?”
Hứa Thanh Khê muốn gật đầu, nhưng cô đã không làm như vậy.
“Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ cảm thấy rằng trong chuyện này có thể có vấn đề gì đó.”
“Cứ cho là trong việc này có vấn đề gì đó, cá nhân tôi nghĩ vấn đề không nằm ở công ty chúng tôi. Nếu đúng như nhưng gì cô Thanh Khê đã nói, sau khi chúng tôi xác nhận bản thiết kế lần cuối cùng, công ty của các cô đã nhanh chóng đưa bản thiết kế đến xưởng sản xuất. Vậy khi quần áo được sản xuất ra không giống với bản thiết kế ban đầu thì vấn đề chắc chắn nằm ở giai đoạn đó.”
Nghe anh ta nói xong, Hứa Thanh Khê cau mày.
“Nhưng quần áo được sản xuất ra giống hệt với bản thiết kế mà chúng tôi đã gửi cho các anh xem xét. Tôi không hiểu tại sao Tổng giám đốc Khúc cứ nói quần áo là không giống chứ?”
Đây cũng chính là điều mà Hứa Thanh Khê đã tìm ra được khi kiểm tra tài liệu trên đường đến đây.
“Giống nhau sao? Cô Thanh Khê đang nói đùa với tôi sao. Khi tôi nhận chức vụ này, tôi đã xem bản sao của bản thiết kế. Nó căn bản không phải là kiểu dáng này.”
Hứa Thanh Khê sững sờ trước những lời nói của anh ta.
“Làm sao có thẻ như vậy chứ, bản thiết kế này là do một mình tôi lên kế hoạch, không thể nào thay đổi được!”
Cô nhìn Khúc Thần với ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Khúc thần thấy vậy cũng không trả lời Hứa Thanh Khê, mà trực tiếp yêu cầu trợ lý của anh ta đưa đến những thông tin mà anh ta tiếp quản.
“Cô Thanh Khê, cô hãy xem đi, tránh việc tôi nói ra không có bằng chứng, sẽ khiến cho cô Thanh Khê hiểu lầm.”
Cô chỉ thấy rằng bản thiết kế trên cùng của chồng tài liệu hoàn toàn không phải là bản thiết kế của cô, thế nhưng dưới cùng lại có chữ ký của cô.
Hứa Thanh Khê kinh hoàng, những nghi ngờ trong lòng cô càng tăng thê
Tất nhiên cô ấy không phủ nhận bản thiết kế này, bởi vì cô không thể nào đến chính bản thiết kế của mình mà cũng không nhớ được, cứ cho là không nhớ thì chữ ký của cô cũng không có ai có thể bắt chước được.
“Cái này không đúng. Đây không phải là bản thiết kế mà lúc đầu tôi đã gửi đến đay. Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Trần.”
Cô đặt bản thiết kế xuống và nhìn Khúc thần với ánh mắt như muốn thiêu cháy anh ta.
“Xin lỗi, e rằng tôi không thể đpá ứng điều này với cô được. Tôi nghĩ là cô Thanh Khê đã biết chuyện Tổng giám đốc Trần bị sa thải rồi chứ.”
Hứa Thanh Khê mím môi, cô đã biết chuyện này rồi: “Vậy các anh có bất kỳ thông tin liên lạc nào với Tổng giám đốc Trần không?”
Khúc Thần lắc đầu, nở một nụ cười rồi nói: “Chắc cô Thanh Khê không biết tại sao Tổng giám đốc Trần lại bị sa thải nhỉ?”
Nghe điều này, Hứa Thanh Khê có chút sững sờ, nói: “Chắc không phải là vì chuyện này chứ.”
“Đúng vậy, Tổng giám đốc Trần đã bị phát hiện nhận tiền hoa hồng. Tôi không biết Tổng giám đốc Trần đã đạt được thỏa thuận gì với công ty của các cô, nhưng bây giờ Tổng giám đốc Trần đã bị sa thải. Công ty chúng tôi không muốn tính toán nữa. Nếu cô Thanh Khê thông minh, thì để tốt cho hai bên, Tốt hơn là cô đừng theo tôi để truy cứu về vấn đề này nữa, các cô chỉ cần thay đổi lại bản thiết kế thì mọi chuyện sẽ được bỏ qua. “
Nói xong những lời đó, Khúc Thần nở một nụ cười hiền lành.
Hứa Thanh Khê nghe mà lòng nặng trĩu.
Thấy cô im lặng, Khú thần tiếp tục nói: “Nếu cô Thanh Khê nhất định phải truy vấn, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ ảnh hưởng không ít đến công ty của các cô. Cô Thanh Khê nên xem xét kỹ càng.”
Nói xong anh ta ra hiệu cho trợ lý lấy hồ sơ lại.
Hứa Thanh Khê nhìn động tác của trợ lý, gương mặt cô khó coi đến tột độ.
Như những gì người này đã nói, không cần biết bên trong đã xảy ra vấn đề gì, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì danh dự công ty của họ sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.