Vân Quán Ninh lắc đầu: “Hôm nay tỷ không có vào cung, không biết chuyện này.”
“Phụ hoàng cho Tôn Đáp Ứng vào lãnh cung! Nhưng chiều hôm nay, trực tiếp cho người đánh chết ả ta rồi!”
Mặc Phi Phi thần bí nói.
“Tôn Đáp Ứng chết rồi?”
Vân Quán Ninh ngạc nhiên.
Mỗi lần nàng vào cung, thú vui lớn nhất của nàng chính là “Tôn Tam Phù”, kết quả là Tôn Đáp Ứng này còn chưa kiêu ngạo được bao nhiêu tháng, mà đã mất rồi sao?
Nàng còn chưa có cơ hội gọi nàng ta một tiếng “Tôn nương nương” nữa.
“Ừm.”
Mặc Phi Phi gật đầu: “Tối qua muội nghĩ chuyện này có chút kì lạ.”
“Cho nên mới giả bộ lừa Tôn Đáp Ứng, muội nói ngươi đừng tưởng ta không biết, người đứng sau lưng ngươi chính là mẫu hậu! Ngươi ỷ có mẫu hậu chống lưng nên mới dám hành xử ngang ngược như vậy.”
“Sau đó thì sao?”
Vân Quán Ninh tò mò hỏi.
Mặc Phi Phi đưa hai tay ra: “Sau đó thì nàng ta đương nhiên không chịu thừa nhận rồi!”
“Muội lại nghĩ, mấy ngày nay, vì Vân Đinh Lan có thai mà mẫu hậu đang đắc ý. Chắc chắn sẽ không gây chuyện vào lúc này đâu.”
Vân Quán Ninh tán thành, đồng thời ánh nhìn nàng ấy cũng mang vài phần vui mừng.
Nha đầu này tiến bộ rồi, thông minh hơn nàng tưởng tượng…
“Muội lại phân tích thêm lần nữa, người trong cung không hợp với mẫu phi còn có Thục Phi!”
Mặc Phi Phi hừ nhẹ một tiếng, nắm chặt nắm đấm: “Người khác có đố kị mẫu phi cũng không dám động tay trắng trợn như vậy. Nhưng gia thế Thục Phi lớn mạnh, phụ thân của nàng ta lại còn nắm trọng quyền trong triều.”
“Hơn nữa, mấy năm nay, nàng ta luôn chống lại mẫu phi.”
Vân Quán Nhin và Mặc Diệp nhìn nhau.
Hai người vốn đoán rằng chuyện này không thể không liên quan đến Thục Phi được.
Bây giờ nghe Mặc Phi Phi nói như vậy… Vân Quán Ninh ra hiệu nàng ấy nói tiếp.
“Muội nói, nếu như người chống lưng ngươi không phải là mẫu hậu, vậy thì chắc chắn là Thục Phi!”
Sắc mặt Mặc Phi Phi có chút hưng phấn: “Sắc mặt Tôn Đáp Ứng lập tức thay đổi một chút, muội biết là muội đã đoán đúng rồi! Tuy nàng ta đã phủ nhận nhưng muội biết chắc chắn là Thục Phi!”
Đáp án này không bất ngờ.
Vân Quán Ninh biết, cho dù bọn họ không xen tay vào thì Mặc Tông Nhiên cũng nhất định có thể điều tra ra được chân tướng của sự việc này.
“Bây giờ Tôn Đáp Ứng chết rồi, phụ hoàng cũng không có ý làm gì Thục Phi, chuyện này khiến muội rất tức giận.”
Mặc Phi Phi bĩu môi.
Vân Quán Ninh khẽ cười: “Muội cũng đừng tức giận, chẳng phải muội đã nói rồi sao? Gia thế Thục Phi lớn mạnh như vậy, cho dù phụ hoàng không sủng nàng ta thì cũng không thể dễ dàng làm gì nàng ta được.”
Hơn nữa lần này, Đức Phi cũng không có sao cả.
Tôn Đáp Ứng nhận là bản thân làm, không hề kéo theo Thục Phi vào.
Cho dù có thật sự là Thục Phi sai nàng ta làm vậy, nhưng nếu không có chứng cứ, thì làm sao mà có thể tùy ý ra tay với Thục Phi được?
Nàng lắc đầu: “Người có địa vị cao thì không thể chuyện gì cũng làm theo ý mình được.”
Tuy Mặc Tông Nhiên là đế vương cao cao tại thượng, nhưng vẫn có nỗi khổ riêng của bản thân, người như Thục Phi là không thể thiếu trong hậu cung.
Nàng ta không những có thể chế hành được chuyên chế của hoàng hậu, sự được sủng ái của Đức Phi.
Thậm chí, bởi vì gia thế lớn mạnh, còn có thể củng cố được tiền triều, áp chế được các phi tần có địa vị thấp kém ở hậu cung.
Nói chung là, nếu đụng vào Thục Phi…
Giống như những gì Mặc Diệp nói, là kéo một sợi tóc động đến cả người.
Năm xưa, khi Thục Phi vào cung, nàng ta là người được thái hậu đích thân chọn lựa.
Cũng chính vì như vậy, cho dù bây giờ thái hậu đang dưỡng bệnh ở hành cung, không còn quan tâm đến chuyện tiều triều hậu cung. Nhưng địa vị của Thục Phi ở hậu cung vẫn rất vững chắc.
Thái hậu và Cố gia cũng có vài phần giao tình.
Cho nên cũng có vài phần chăm sóc đối với Vân Quán Ninh.
Đây chính là nguyên do tại sao khi Mặc Diệp hiểu nhầm, Vân Quán Ninh bị cấm túc ở Thanh Ảnh Viện mà vẫn có thể cáo trạng với thái hậu.
Thật sự là đã hiểu nhầm nàng rồi!
Chẳng qua chỉ là khi đó Mặc Diệp đến hành cung thăm thái hậu, bà ta thỉnh thoảng nhắc đến Vân Quán Ninh mà thôi…
Trong lòng Vân Quán Ninh nghĩ, xem ra nàng cần phải đến thăm vị thái hậu nương nương này rồi.
Mặc Phi Phi nói: “Phụ hoàng mà có nỗi khổ gì chứ. Nhưng mà sau khi muội rời khỏi Ngự Thư Phòng, thì nghe thấy phụ hoàng dặn Tô công công âm thầm canh chừng Thục Phi.”
Nói rồi, nàng ấy lại cười: “Cho nên là phụ hoàng cũng đang dè chừng Thục Phi.”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi.”
Vân Quán Ninh đặt ly trà xuống: “Vậy tối nay muội đến tìm tỷ là để nói chuyện này sao?”
“Đúng vậy! Chuyện này rất quan trọng, muội phải đến nói cho tỷ biết ngay lập tức, sau này chúng ta phải cảnh giác Thục Phi!”
Mặc Phi Phi nghiêm túc nói.
Vân Quán Ninh đang nghĩ gì đó, rồi gật đầu.
Thấy trời cũng đã tối rồi, bọn họ nên quay về vương phủ rồi.
Bọn họ đứng dậy cáo từ, nhnưg Mặc Phi Phi thì nhìn Cố Minh với ánh mắt không nỡ rời đi.
Ánh mắt đó bị Vân Quán Ninh nhìn thấy… Nàng không nghĩ đến ý khác, chỉ cho là Mặc Phi Phi lần đầu đến Cố gia nên muốn ở lại thêm lát.
Sau khi Cố Minh tiễn bọn họ ra, hắn cho hạ nhân đẩy mình về hậu viện.
Mặc Phi Phi quay đầu lại nhìn hắn.
Cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
“Bọn tỷ đưa muội về cung trước.”
Vân Quán Ninh ẳm Viên Bảo lên xe ngựa, Mặc Phi Phi và Mặc Diệp theo sau.
Sau khi đưa Mặc Phi Phi về Vị Ương cung, hai người mới trở về vương phủ.
Xe ngựa khẽ lay động, Vân Quán Ninh nhìn con trai đang ngủ say trong lòng mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Lúc này, nàng không còn là nữ nhân hung hăng trong mắt mọi người nữa, mà chỉ là một mẫu thân bình thường mà lại vĩ đại mà thôi.
Mặc Diệp nhìn hai mẹ con nàng, trong lòng mềm nhũn.
“À đúng rồi.”
Đột nhiên, Vân Quán Ninh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mặc Diệp không kịp thu lại ánh nhìn.
Một cách bất ngờ, ánh mắt kinh ngạc của Vân Quán Ninh va vào ánh nhìn dịu dàng của hắn…
Hai người đều có chút không tự nhiên, nhìn sang nơi khác.
“Chàng cảm thấy, chuyện này thật sự là do một mình Thục Phi làm sao? Ta cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.”
Vân Quán Ninh ho nhẹ một tiếng, hạ thấp giọng nói: “Thị vệ ở lãnh cung, ngoài phụ hoàng và mẫu hậu ra, không ai có thể điều động được. Nếu như thật sự chỉ là Thục Phi sai Tôn Đáp Ứng độc hại mẫu phi.”
“Vậy thì Tôn Đáp Ứng sao mà thoát khỏi lãnh cung được?”
“Nàng nghi ngờ hoàng hậu cũng có phần?”
“Ừm.”
Vân Quán Ninh gật đầu: “Thục Phi không thể điều động thị vệ lãnh cung, Tôn Dáp Ứng càng không có bản lĩnh đó.”
Tôn Đáp Ứng thoát khỏi lãnh cung chắc chắn sẽ làm kinh động đến thị vệ.
Nhưng sự rời khỏi của nàng ta lại không ai hay biết, chỉ có thể nói là có người dặn trước thị vệ rồi.
Mặc Diệp “ừm” một tiếng, giọng điệu trầm thấp: “Tạm thời phụ hoàng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng nhất định sẽ âm thầm điều tra rõ ràng.”
“Không cần chúng ta phải bận tâm.”
“Ta mới không bận tâm đấy, đâu phải ta bị độc hại. Hơn nữa, chuyện của ta còn chưa bận xong.”
Vân Quán Ninh ngáp một cái.
Nàng nhớ lại lời nói của Tống Tử Ngư, e là nàng không còn sống được lâu nữa.
Còn ác mộng của Viên Bảo cũng có thể thành thật.
Còn việc đồng ý Mặc Tông Nhiên rằng sẽ chữa khỏi bệnh cho Mặc Vĩ…
Một loạt những chuyện này đều muốn đè chết nàng rồi!
Mặc Diệp biết nàng chỉ là khẩu xà tâm phật, miệng thì nói không bận tâm chuyện của Đức Phi, nhưng thật ra trong lòng rất để ý đến. Hắn không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhìn bộ dạng buồn ngủ của nàng, hắn sợ nàng ẳm Viên Bảo sẽ mỏi tay.
Dù sao thì bây giờ đứa nhỏ này cũng nặng cân hơn rồi, ẳm lâu như vậy chắc chắn sẽ đau nhức cánh tay.
Hắn đưa tay ra: “Để bổn vương ẵm Viên Bảo cho.”
Nào ngờ vừa chạm vào Viên Bảo, đứa nhỏ này như giật mình sợ hãi, lập tức ôm chặt Vân Quán Ninh không buông.
Toàn thân cũng khẽ run lên, phảng phất như có người đang cố tách hai mẹ con nó ra vậy.
Vân Quán Ninh đau lòng.
Mặc Diệp gượng gạo thu tay lại: “Thôi nàng ẵm nó đi.”
…
Một đêm ngon giấc.
Hôm sau, sau khi đưa Viên Bảo đến Cố gia, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp vào cung gặp Tông Mặc Nhiên.