Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

Chương 239: Bị chó cắn rồi sao




Vân Quán Ninh thu lại những ý nghĩ đen tối trong đầu, nàng cau mày nhìn người đàn ông trước mắt: “Sao vậy? Bị chó cắn sao?”
“Sắc mặt khó coi như vậy.”
Mặc Diệp: “… Vân Quán Ninh, nàng có thể có chút lương tâm không?”
“Ta làm sao chứ?”
Nàng nhướng mày: “Ta không có thả chó cắn chàng.”
Mặc Diệp thở hổn hển, suýt chút nữa hắn đã không thở nổi.
“Nàng có thể ngoan ngoãn nghe theo một chút được không? Nàng có thể làm một người thê tử tốt dịu dàng được không? Cả ngày cứ ăn nói hùng hồn với bổn vương, bổn vương là kẻ thù ba đời của nàng sao?”
“Cũng không đến mức là kẻ thù ba đời.”
Vân Quán Ninh chắp hai tay ra sau lưng, thong thả ung dung đi về phía trước: “Mối hận của đời này cũng rất sâu đậm rồi.”
Muốn nàng dịu dàng ngoan ngoãn nghe theo sao?
Bản thân hắn cũng không phải là một người phu quân tốt, quan tâm chu đáo, ôn nhu kiên nhẫn mà?
“Hai chúng ta đều giống nhau cả thôi.”
Vân Quán Ninh hừ nhẹ.
“Ai giống nàng chứ?”
Mặc Diệp vô cùng tức giận, hắn kéo nàng lại: “Nàng có chút lương tâm không? Bổn vương thấy nàng trễ rồi vẫn chưa về, sau khi dỗ Viên Bảo ngủ thì đặc biệt đến đón nàng.”
“Nàng còn tức giận như vậy với bổn vương sao?”
Vừa rồi hắn ở cách đó không xa, phát hiện ra một đám người mặc đồ đen che mắt đang chạy như điên…
Hắn chặn tên Độc Nhãn Long cầm đầu lại và hỏi ra thì mới biết rằng một đám đại lão gia của họ đã bị Vân Quán Ninh đánh rồi!
Đột nhiên sự tàn nhẫn của Mặc Diệp tăng lên.
Dự định ban đầu của hắn là lập tức giết họ, nhưng Độc Nhãn Long run rẩy nói rằng từ nay về sau họ chính là người mà Minh Vương phi che chở… Lúc này Mặc Diệp mới thay đổi chủ ý.
Nếu họ đã trở thành người của Vân Quán Ninh thì tha cho họ một con đường sống vậy.
Ngược lại hắn rất tò mò về việc Vân Quán Ninh sẽ làm gì với những tên lưu manh dưới trướng của mình.
Nhưng Vân Quán Ninh không nói thì hắn cũng sẽ không tra hỏi.
Hắn cho nàng không gian, cũng bảo vệ sự riêng tư của nàng, chỉ hy vọng rằng hằng ngày sống chung với nhau, nàng có thể thấy được sự thay đổi của hắn.
Cho dù là một chút cũng được.
Hắn dễ giận, dễ nóng, không tin tưởng vào bất kỳ ai.
Bản thân hắn cũng không có cảm giác an toàn, cũng không thể cho bất kỳ người nào cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ là lần đầu tiên trong đời hắn, Vân Quán Ninh đã khiến hắn có ý muốn phải bảo vệ một người.
Thành thật mà nói.
Vừa rồi khi phát hiện ra đám người Độc Nhãn Long, Mặc Diệp đã định giết người diệt khẩu.
Sau đó chất vấn Vân Quán Ninh rằng có phải nàng đã dùng những tên này để đối phó với hắn không.
Nhưng suy nghĩ lại, nếu như làm như vậy, chỉ càng ngày càng đẩy Vân Quán Ninh ra xa hắn mà thôi… Bây giờ khúc mắc ân oán giữa họ vẫn chưa rõ ràng.
Hắn không muốn khiến nàng hận hắn sâu đậm hơn nữa.
Vì thế hắn đã cố nén sự tàn nhẫn trong lòng mình lại nên sắc mặt mới khó coi như vậy.
Thấy hắn cau mày, trong mắt lóe lên tia sát khí một cách mờ mờ ảo ảo, Vân Quán Ninh có chút không tin tưởng: “Chàng tốt bụng như vậy sao?”
“Bổn vương cũng đến đây rồi, nàng còn nghi ngờ điều gì nữa sao?”
Nếu như hắn không lo lắng cho nàng, tại sao sau khi nằm xuống nghỉ ngơi rồi vẫn đặc biệt đích thân đến đón nàng chứ?
“Ồ, vậy cảm ơn chàng nhé.”
Vân Quán Ninh tiếp tục đi về phía trước.
Mặc Diệp cau mày: “Chỉ đơn giản như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Chàng còn muốn ta quỳ xuống, cảm ơn trời đất cảm ơn mười tám đời tổ tông của chàng sao?”
Mặc Diệp: “… Không cần vậy đâu.”
“Vậy còn không đi sao? Nếu không quay về, sợ rằng con trai đã thức rồi.”
Vân Quán Ninh bước đi nhanh hơn.
Nàng chỉ sợ trong đêm đột nhiên con trai thức dậy, phát hiện nàng không ở bên cạnh, nó lại không có cảm giác an toàn.
...
Đêm nay, Vân Quán Ninh trằn trọc không thể ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, nàng làm từng bước.
Giờ Tỵ canh ba, nàng xuất hiện ở cuối ngã tư hướng đông rất đúng giờ.
Độc Nhãn Long đã đợi ở đây từ lâu, Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn một cái đã thấy hắn ta.
Bởi vì hắn ta mặc một bộ áo choàng đầy màu sắc… nửa người trên là màu xanh lá và màu xanh nước biển, phần giữa là màu hồng phấn và màu vàng, phần dưới cùng là màu xanh đậm và màu đen.
Trên đầu còn buộc dây cột tóc nhiều màu, ngay cả đồ bịt mắt cũng đổi thành một màu đỏ.
Một mắt còn vẹn toàn đó, tối hôm qua đã được “rửa tội” bằng bình phun phòng sói, lúc này vẫn còn đỏ và sưng.
Tóm lại nhìn từ xa…
Hắn ta giống như một con chim công đầy màu sắc rực rỡ đang ngồi dưới mái hiên, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Chính là vì đêm qua Vân Quán Ninh đã nói một câu, nàng bảo họ đừng mặc đồ màu đen nữa, trông giống như quạ vậy.
Vì vậy hôm nay Độc Nhãn Long mới ăn mặc... đầy màu sắc như vậy.
Thấy Vân Quán Ninh đến gần, hắn ta vội vàng đứng dậy, kéo vạt áo choàng một cách căng thẳng.
Hắn ta vẫy tay với nàng: “Bà cô!”
Cũng không biết có phải bởi vì Vân Quán Ninh bảo họ cải thiện việc tu dưỡng bản thân hay không mà tên Độc Nhãn Long này từ một gã thô lỗ, hôm nay lại mặc áo choàng.
Hắn ta có dáng người to lớn, áo choàng này có chút không vừa vặn.
Khi mặc trên người đều nhăn nhúm lại, màu sắc cũng rất chói mắt.
Với việc buộc thêm dây cột tóc nhiều màu trên đầu, cả người xem ra… ngô không ra ngô khoai không ra khoai, văn không văn võ không võ.
Đôi mắt của Vân Quán Ninh sắp bị chọc mù rồi.
“Ngươi ăn mặc như này, ừm, thật sự quá khác loài rồi! Khiến ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy ngươi trong đám đông!”
Nàng cẩn thận suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Không biết làm thế nào mà ngươi có thể mặc bộ trang phục nhiều màu sắc như vậy trên người và đi đến đây, tóm lại, ừm, không hợp với khí chất của ngươi chút nào!”
“Ngươi thật giỏi!”
Độc Nhãn Long vừa nghe thấy còn nghĩ rằng Vân Quán Ninh thật sự đang khen hắn ta.
Hắn ta cười hì hì: “Hôm qua bà cô nói, ngài bảo bọn ta hãy trở thành lương dân.”
“Đương nhiên ta phải hết sức phối hợp, nêu gương tốt cho các huynh đệ!”
Xem hắn ta trở thành lương dân!
Hôm nay ra ngoài cũng không mang theo dao!
Chỉ là thường ngày khi đi ra ngoài hắn ta mang theo dao quen rồi, bỗng nhiên bây giờ hai tay trống không và đi trên đường, khiến Độc Nhãn Long cũng có chút không quen. Chỉ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều nhìn hắn ta với ánh mắt có chút kỳ lạ.
“Bà cô, tại sao họ lại nhìn ta như vậy?”
Độ Nhãn Long hỏi giống như một “cục cưng ngoan” vậy.
Vân Quán Ninh: “… Có thể, họ bị vẻ đẹp trai của ngươi thu hút rồi đấy!”
Nàng cúi đầu xuống, bước đi nhanh hơn, nàng chỉ hy vọng rằng có thể nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Đi cùng với Độc Nhãn Long, nàng cũng không có tự tin nữa rồi?
“Trước mặt có một quán trà, chúng ta vào trong nói chuyện đi.”.
||||| Truyện đề cử: Kiếm Nghịch Thương Khung |||||
Nàng mặc kệ Độc Nhãn Long ở phía sau rất xa.
Vừa rồi lần đầu tiên nàng nhìn thấy Độc Nhãn Long, nàng chỉ cảm thấy hôm nay khí chất của hắn ta… giống với khí chất bộ trang phục nào đó của huynh đệ Giảo Kim trong game liên quân.
Nàng không thể nhớ được đã bao lâu không chơi game rồi.
Nhưng nàng nhớ rõ tên của bộ trang phục đó là: Tình yêu và chính nghĩa.
Nghĩ đến bộ trang phục đó, nàng cũng nhớ đến có người từng nói một câu: Tiểu Kim Kim vô cùng gợi cảm và nổi bật, núp trong bụi cỏ trên đường chờ đánh người!
Hôm nay cách ăn mặc của tên huynh đệ Độc Nhãn Long, khí chất đó thật sự không thua gì bộ trang phục của Tiểu Kim Kim!
Vân Quán Ninh bất lực đỡ trán.
Nàng vào quán trà trước và yêu cầu một phòng riêng.
Sợ bị người khác phát hiện được mối quan hệ của họ nên Độc Nhãn Long đi rất chậm.
Vân Quán Ninh ngồi xuống ở vị trí bên cạnh cửa sổ, lúc này nhìn thấy hắn ta đang đi trên đường một cách chậm như rùa. Luôn luôn trừng mắt nhìn người đi đường đang tò mò nhìn chằm chằm vào hắn ta, đứa trẻ nhát gan bị hắn ta liếc nhìn một cái đã sợ hãi đến mức khóc oa oa.
Trên đường này, bang Hắc Phong đã thu phí bảo vệ quen rồi.
Không ít người cũng biết đến Độc Nhãn Long hung hãn.
Bây giờ nhìn thấy hắn ta ăn mặc như này và đi ra ngoài, mọi người đều tỏ vẻ tò mò.
Chỉ cảm thấy rằng có phải hôm nay hắn ta đã uống nhầm thuốc rồi không…
Đáng tiếc rằng Độc Nhãn Long không mang theo dao, không có sức mạnh hủy diệt nào, cho nên hắn ta bị đám người vây xem giống như tinh tinh vậy, khiến hắn ta đi lại trong đám đông rất vất vả.
Vân Quán Ninh không khỏi nghĩ lại.
Nàng để một tên ngu ngốc như vậy quản lý bang Hắc Phong, thật sự là sự lựa chọn sáng suốt sao?
Bang chủ này không bình thường như vậy, vậy những thành viên khác của bang Hắc Phong, liệu não có đủ dùng không?
Có một câu nói là “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, đám người này của bang Hắc Phong, có người nào bình thường không?
Nhưng nàng nghĩ lại, không phải nàng tự buộc mình vào sao?
Vân Quán Ninh buồn cười lắc đầu.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.